Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:39
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi rời khỏi quán lẩu.

Lúc là buổi chiều.

Mọi đều ôm bụng, dựa tường, mặt đầy vẻ thỏa mãn xen lẫn tiếc nuối.

"Sao quán lẩu thế ở Vọng Sơn chứ? Phải bắt ông chủ các ngươi mở quán đến Vọng Sơn mới !"

"À, nạp thẻ thành viên như thế nào nhỉ?"

"Cho một phần nữa!"

Cả đám nô bộc tay cầm túi tiền xếp hàng nạp tiền, vui mừng đến mức chưởng quầy tít cả miệng.

Mặc dù là buổi chiều, nhưng cửa hàng lẩu vẫn đông nghịt xếp hàng.

Vân cô nương mặt đỏ bừng, quá bất cẩn !!

Bụng ăn căng tròn, cả đời từng thất thố như !!

Tú Sơn quả thật ma lực!

Một tay cầm sữa, một tay múc lẩu, trực tiếp khiến mất lý trí!

"Bên đồ nướng cũng thơm quá... Lấy cho mỗi thứ mười xiên, tối mang về ăn."

"Cho bổn cô nương một phần nữa."

Học trò tay xách theo tập sách, tay cầm xiên thịt nướng.

Còn chuyện gì đến đây để thơ, phỉ!!

Tú Sơn cho họ cơ hội thơ, từ phương diện bào mòn tâm hồn họ, hu hu hu...

"Vườn bách thú còn ? E rằng các vị đại nhân đều về nhỉ?" Mọi , Ngôn Nhược Nhược là phiền muộn nhất.

Nàng vốn là vì Lý Thận Chi mà đến, nhưng ngờ ăn uống quên mất giờ giấc!

"Đã đến thì , vườn bách thú mới là đặc sản của Tú Sơn, thì phí cả chuyến."Trần cô nương lén nới lỏng dây lưng.

Nhịn đói suốt nửa năm, xong , du lịch Tú Sơn, liền một sớm thời điểm khi giảm cân.

Vấn đề là, nàng hối hận!

Mọi đến chân núi vườn bách thú, thấy vườn bách thú rào bằng hàng rào sắt, bỗng nhăn mặt.

"Ngọn núi to lớn như , thể thấy động vật ở ? Quả là quá nhàm chán."

"Nơi đây thế mà còn bán gà sống? Dùng để cho hổ và các động vật khác ăn ?"

"Nơi đây còn thức ăn cho chim, thể đến gần để cho chim ăn?"

"Thật là tham tiền đến phát cuồng, cửa trả một lượng bạc, chân núi còn bán thức ăn? Đây là bảo chúng mua vé cửa, còn móc tiền nuôi thú cho họ? Tưởng bở!"Ngôn Nhược Nhược khinh miệt hừ một tiếng, bản mua, kéo theo mấy cô nương khác cũng mua.

Mọi cứ thế tay leo núi.

Trạm đầu tiên là hổ.

Trước mỗi hàng rào sắt, đều một tiểu sai vặt giới thiệu cho .

Cũng là để đảm bảo an cho du khách.

Họ mang theo một chiếc túi thơm, bên trong túi chứa lông Hao Thiên Khuyển.

Con hổ lười biếng nhưng toát lên vẻ uy nghiêm đang dạo thong thả bên trong hàng rào, chỉ cần liếc một cái cũng khiến rùng sợ hãi.

"Vườn bách thú chút thủ đoạn, thế mà huấn luyện những con mãnh thú răm rắp như ."

Mọi đầy kinh ngạc, bỗng thấy tiểu sai vặt bên cạnh : "Mua hai con gà, các ngài thể sờ đầu của Vua của muôn loài thú đấy."

Mọi lập tức trợn tròn mắt.

"Ngươi thể đảm bảo an cho chúng ? Sờ đầu bách thú chi vương? Các ngươi đùa ?!" Mọi ngạc nhiên, động tâm.

Tiểu sai vặt nhếch mày, Quận chúa huấn luyện, cái gì cũng !

"Tất nhiên , một lượng bạc hai con gà."

"Ngươi cướp tiền ? Dưới chân núi còn một đồng bạc một con gà cơ mà!!" Một lượng hai con, đây là giá của mười con gà!

Tiểu sai vặt : "Trên núi và núi hai giá, cũng thể xuống núi mua mà."

Mọi mặt đen .

Mẹ kiếp, đồ gian thương!

Bò lên mất nửa nén nhang mới tới, mà ngươi bảo ??

"Mua!"

"Cho hai con gà!"

Các vị công tử đều là trẻ tuổi, thích so sánh, liền mua từng con từng con.

Khi phát hiện việc sờ đầu bách thú chi vương là thực sự thể, càng trở nên nghiện, liên tục mua gà.

Cho đến khi con hổ xám khổng lồ ăn đến no nê và nấc lên, tiểu sai vặt mới hô to: "Đổi con khác!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-166.html.]

Con hổ xám lùi , leo lên giá giả vờ ngủ, xuất hiện một con khác đến xếp hàng!

Mọi đến mức nhãn cầu suýt rơi ngoài.

"Con hổ của các ngươi, giả trang chứ? Sao còn lời thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Ai ngờ con hổ dữ ngay lập tức cắn nát con gà thành từng mảnh vụn, những chiếc răng nhọn sắc tỏa lạnh, rùng sợ hãi.

"Hàng thật giá thật, lừa già dối trẻ."

Mọi chỉ cho hổ ăn thôi mà mất hơn mười lạng bạc.

Tiếp theo là rắn...

Cho rắn ăn nó thể lên và nhảy cho ngươi xem

Tiếp theo là khổng tước.

Trước mặt nó đặt một cái chậu, ngươi ném tiền đồng hoặc bạc chậu thì nó mới xòe đuôi.

Thật hèn hạ!

Càng ném nhiều tiền đồng, tiền bạc càng lớn, âm thanh càng vang, màn đuôi xòe lâu!!

"Quả là nhân tài mà! Ai mở vườn bách thú ? Ví tiền của , tiền của ..." Một ấm ném liên tiếp ba tiền, chỉ để xem chim công xòe đuôi!

Cầm lấy chiếc túi rỗng tuếch, gãi đầu bứt tóc.

Tú Sơn nho nhỏ, tốn kém hơn cả phủ Vọng Sơn!!

"Ta phát hiện , nó xòe đuôi theo tiếng động, chúng ném hai viên sỏi ? Dù nó cũng phân biệt bạc và sỏi ." Ngôn Nhược Nhược híp mi, đáy mắt đầy vẻ đắc ý.

Một con súc sinh còn so sánh với con ?

Ngôn Nhược Nhược nắm một nắm bùn, trực tiếp ném cái chậu nhỏ mặt con khổng tước.

Bỗng nhiên...

Mười mấy con khổng tước đầu chằm chằm nàng , đôi mắt đờ đẫn, Ngôn Nhược Nhược bỗng nhiên nghẹn trong lòng.

Chỉ thấy những con khổng tước há miệng .

"Phụt..."

Bầy khổng tước đều phun nước miếng nàng !!

"Aaaaa!!!"

Ngôn Nhược Nhược hét lên, tiểu sai vặt mới ha hả : "Muôn vạn đừng đắc tội động vật, chúng nó hiểu lý lẽ, xin vô nương tha thứ."

Xí, còn ai thể hèn hơn thành chủ?!

Huấn luyện nhóm động vật ngày ngày, đấu trí đấu dũng với chúng, giờ chúng đều trở nên tinh ranh !

Nha vội vàng lau sạch nước miếng Ngôn Nhược Nhược, Ngôn Nhược Nhược tức giận la hét chói tai.

Mọi thấy, ngay lập tức dập tắt ý định .

Lại dám bừa nữa.

Họ nhận rằng tất cả các con vật trong vườn bách thú đều thành tinh.

"Cái tiếp theo là gì?"

"Là con khỉ."

"Nếu cho ăn thì sẽ thế nào?"

"Khi khách đến thăm, họ thể thấy m.ô.n.g khỉ. Hoặc là chúng leo trèo cây, đây là quyền lợi bình thường của khách."

Mọi cau mày: "Mua đồ ăn ?"

Tiểu sai vặt mỉm rạng rỡ hơn: "Kính thưa quý khách, thêm tiền sẽ cách khác. Nếu quý khách cho chúng ăn, chúng sẽ hôn gió quý khách. Còn thể tim cho quý khách nữa... Nếu cô nương nào quý khách thích, chúng thể mặt quý khách tỏ tình nữa."

Mọi , đa phần là thanh thiếu niên, đỏ mặt tía tai.

Một đường một nhóm kiêu ngạo quý công tử kiều tiểu thư, túi tiền còn sạch hơn cả mặt.

"Dùng hết tiền tiêu vặt của nửa tháng... Ta chỉ leo núi một thôi đấy!!" Vấn đề ở chỗ, vẫn là tự nguyện tiêu tiền đó!!

"Ta dành cả tháng để..." Trần cô nương than vãn.

Vân cô nương sờ túi tiền, niềm tự hào về khả năng tự chủ của tan biến .

Thật là một vườn bách thú ma quỷ.

"Trạm tiếp theo là gì? Đừng là những con vật lực sát thương lớn đấy?" Trần cô nương cẩn thận hỏi tiểu sai vặt.

Nàng đủ tiền để nuôi những con vật dễ thương đó nữa!!

Tiểu sai vặt tít mắt: "Là chim muông đó, là loài thiện con nhất. Hơn nữa thể tiếp xúc gần, lồng, song sắt..."

Mọi mắt sáng lên.

"Trạm cuối cùng, đây là phúc lợi cho du khách nhỉ?"

"Tốt quá, quá. Ta đang lo lắng hết tiền đây. Không cần mua thức ăn cho chim cũng ..."

Mọi vui vẻ bước khu vườn chim.

Loading...