Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:37
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tú Sơn?"

"Nơi hoang vu nhất Đại Việt, bá tánh nơi đó đều ăn cỏ."

"Các , vị Quận chúa cũng ăn cỏ? Nghe bản địa ở Tú Sơn cơ mà." Một thiếu nữ vận y phục dài che miệng khẽ.

Các vị cô nương công tử đều lộ nụ trong mắt.

"Đều là Quận chúa, nhưng cách quả là quá lớn. Nhược Nhược, nhớ ngươi một biểu , chính là vị tiểu Quận chúa sủng ái nhất ?"

"Nghe bệ hạ đích ban tước hiệu, bất cứ lúc nào cũng thể cung bái kiến. Các phu nhân thế gia trong kinh thành gặp nàng đều hòa ái." Cô nương đang khuôn mặt tròn bầu bĩnh, lúc khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vài phần nịnh hót.

Ngôn Nhược Nhược mười bốn, mười lăm tuổi, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ kiêu hãnh.

Nhà tổ của nhà họ Ngôn ở Vọng Sơn, chỉ dòng chính dọn kinh thành.

Dòng thứ vẫn ở nhà cũ Vọng Sơn.

Ngôn Kiều Kiều sủng ái, nhà cũ của họ ở Vọng Sơn xa xôi cũng kính trọng.

"Ban cho nàng tước vị Quận chúa, chỉ là lòng mong mỏi của thể bách tính. Nàng thể sánh với Kiều Kiều ? Ngay cả công chúa, cũng là bạn của nàng."

"Kiều Kiều nuông chiều lớn lên, là nông nữ xuất từ những gia đình bình dân ở thôn quê. Mà Lý tri phủ nâng đỡ Tú Sơn như . Chúng cũng quen thuộc." Ngôn Nhược Nhược nhíu mày.

Trên thể dấu vết trang điểm đặc biệt.

"Đừng lo lắng Nhược Nhược, Tú Sơn là nơi hẻo lánh, e rằng ăn uống cũng khó khăn. Ta mang theo nhiều thức ăn. Chốc lát sai hầu mang qua cho ngươi. Lý đại nhân ngươi cố ý đến ủng hộ , chắc chắn sẽ vui." Trần cô nương mặt tròn .

Nhược Nhược ửng đỏ mặt.

Bên trong chiếc xe ngựa rộng rãi, còn một nữ tử đoan trang đang .

Nữ tử xinh và nhã nhặn, lông mày và đôi mắt như tranh vẽ, trông vô cùng dịu dàng, nhưng vẻ kiêu hãnh ẩn hiện trong đôi lông mày thoáng chốc vụt qua.

"Vân tỷ tỷ, đều tại Nhược Nhược , cứ bắt ngươi ngoài dạo cùng ." Nhược Nhược chút ngại ngùng, Vân cô nương là từ kinh thành về tĩnh dưỡng, là chuẩn quý nữ thế gia.

Mọi lời cử chỉ đều ma ma dạy dỗ từ nhỏ, là tiểu thư khuê các đúng chuẩn.

Ai thấy nàng cũng đều tự thấy hổ.

Vân cô nương khẽ một tiếng, thanh tao như hoa lan trong khe núi, mỉm : "Nhìn quen sự phồn hoa đô hội, cũng nên đây xem thử sự nghèo nàn của Tú Sơn."

"Chỉ là... Con đường Tú Sơn sửa sang vô cùng hảo." Suốt dọc đường , hề cảm thấy chút xóc nảy nào.

Vân Cô Nương khẽ hít bằng mũi.

"Hương gì ?"

Ngôn Nhược Nhược và Trần Cô Nương vén rèm, từng cánh hoa đào rơi rụng bay thẳng trong xe ngựa.

Mùi hương nồng nàn của hoa đào phả mặt.

Trần cô nương vẫn còn nắm lấy một góc rèm: "Ôi, bao nhiêu hoa đào... Đầy núi đầy đồi là cây đào!"

Ban đầu tưởng sẽ thấy ngọn núi Tú Sơn đầy thương tích, nhưng ngờ...

"Các cô nương, thêm một chút nữa là đến Tú Sơn , nhưng từ đây đến cổng thành chỉ cách năm trăm mét thôi. Có xuống bộ một chút ạ?" Nô bọc bên ngoài nhỏ giọng hỏi.

"Xuống ! Xuống !" - Trần cô nương tính tình bộc trực, lập tức .

Vân Cô chớp chớp mắt, Ngôn Nhược Nhược vốn dĩ từ chối, sợ rằng bùn đất mặt đất sẽ bẩn váy của .

thấy Vân cô nương xuống xe, đành theo.

Phía vẫn còn một lũ ấm nhà giàu trong thành theo.

"Đây là Tú Sơn? Nơi đồn đại là cằn cỗi hoang vu, năm nào cũng kéo lùi Đại Việt"Cậu ấm ngạc nhiên tột độ, mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy mắt là rừng đào, mặt đất phủ đầy những cánh hoa đào rụng.

Như thể đang ở giữa một biển hoa.

Lãng mạn và như tranh vẽ.

Một tài tử thơ ngay tại chỗ, là sôi nổi.

Vân cô nương khẽ một tiếng: "Những thứ đều là chơi chán ở kinh thành , chẳng đáng là gì cả..."

Vẻ mặt của Vân cô nương bình thản.

Một đám công tử, tiểu thư rảo bước tiến về phía huyện thành Tú Sơn, khi đến gần tường thành...

Mới phát hiện rằng tường thành vẽ đầy hình ảnh, cùng với hoa đào xung quanh, nổi bật lẫn càng là vẻ rung động lòng .

Không khỏi nghi ngờ về Tú Sơn, nơi mệnh danh là vùng đất cằn cỗi nhất Đại Việt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-165.html.]

Bước cánh cổng thành đó...

Mọi càng thêm kinh ngạc.

Toàn thành rực rỡ đèn hoa, náo nhiệt phi thường, trong khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, quyện cùng mùi cay nồng kích thích vị giác.

Hỗn hợp hương vị khiến thể kìm nén mà nuốt nước bọt.

"Các vị các đại nhân ?" Ngôn Nhược Nhược hỏi hầu.

"Một đám đại nhân đến sớm một tiếng, khi bái Quận chúa, đến vườn bách thú." Người hầu môi mấp máy nhưng , rằng gia quyến của đám đại nhân đó điên cuồng ở trong thành.

Thấy gì mua nấy!

"Trên tay họ cầm thứ gì ? Tròn xoe như ống tre? Còn cắm một cái ống, mùi ngọt ngào thơm lừng..." Trần cô nương trợn tròn mắt.

"Ồ, đây là sữa đặc sản Tú Sơn. Ngay ở phố ẩm thực, bên cạnh còn quán lẩu, đến Tú Sơn mà ăn lẩu thì coi như uổng phí. Trà sữa kết hợp với lẩu, thật tuyệt vời!" Mọi qua đều mặc những bộ quần áo nhất và sạch nhất.

Gặp hỏi đường, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho .

Tú Sơn bao giờ náo nhiệt như !

Mọi sững sờ: "Vườn bách thú? Trà sữa? Lẩu?"

"Vân cô nương, kinh thành của các ngươi cũng những thứ ?"

Vân cô nương khựng , khẽ lắc đầu.

"Sao chúng xem thử nhỉ? Để lát nữa xem cái vườn bách thú quái quỷ ?"

Mọi đều đồng ý, bậc cha chú của họ đều theo Lý đại nhân đến vườn bách thú, nên họ một bước là .

Mọi thẳng đến khu phố ẩm thực. ...

Một khắc .

Mỗi một ly sữa.

Ngay cả Vân cô nương thường ngày đoan trang hào phóng, cũng thể nhịn mà nâng ly sữa lên, uống đến mức mắt sáng lấp lánh.

"Mua, mua, mua mười ly!"

"Ta cũng mười ly, mang về cho nương !"

"Chuẩn cho tiểu gia hai mươi ly, mang về phủ thành cho họ mở rộng tầm mắt với món đồ mới lạ ."

Mấy mang theo đồ ăn mà mua sắm điên cuồng.

"Lẩu còn xếp hàng bao lâu nữa?" Mọi dứt lời, thấy tiểu nhị thiện hối hả chạy ngoài.

Tiệm lẩu thật thú vị, khi chờ đợi bên ngoài còn phát đồ ăn nhẹ.

Những món ăn nhẹ bao giờ thấy.

"Làm phiền các vị quý nhân đợi lâu, đại sảnh hai bàn trống. Tuy nhiên, các phòng riêng vẫn dọn dẹp xong, chỉ đại sảnh, các ngài thấy thế nào?" Tiểu nhị với vẻ mặt hối .

Vừa vặn, một bàn cho nam, một bàn cho nữ.

Nha của Vân cô nương nhíu mày: "Làm ? Cô nương nhà thể chung với thường dân?"

"Điều ... nhưng mà hôm nay khách đông, chúng cũng thể đuổi khách bàn . Nếu chờ, e rằng mất nửa canh giờ. Món lẩu , ăn chậm." Tiểu nhị cũng lúng túng.

Nhóm qua là phi thường giàu .

"Nếu ngài thấy ngon, thể mua thẻ thành viên. Sau nhài đến bất cứ lúc nào, cũng sẽ giữ chỗ riêng cho ngài."

"Thôi , thử xem..." Vân cô nương nhíu mày, nhưng mùi cay nồng thơm ngon nơi đầu mũi càng thêm nồng nàn.

Nồng nàn đến mức, khiến thèm thuồng.

Sự hấp dẫn của lẩu lớn đến mức nào?

Vừa bước cửa, các công tử thế gia ấm nhà giàu vốn dĩ còn kiêu hãnh, các cô nương đoan trang, quý phái.

Từ khi xuống.

Dần dần buông bỏ chính .

Mồ hôi trán kịp lau.

Cay đến mức thở hì hục nhưng vẫn chịu dừng .

Tay áo xắn cao, màng hình ảnh mà múc thức ăn trong nồi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay cả nha , hầu cũng mở riêng một bàn, ăn đến mức mồ hôi nhễ nhại!

Loading...