Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:34
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ lấy viên phỉ thuý từ chiếc hộp gỗ đàn hương .

Hộp to lớn như ...

phần thưởng phỉ thuý chỉ bé bằng móng tay.

Tuệ Tuệ tỏ vẻ chán ghét...

Tiểu gia hoả nâng niu một tảng nguyên thạch trong hai tay, lật qua lật .

Viên nhỏ nhất cũng to bằng cái trán!

Tuệ Tuệ vội vàng phong tỏa tin tức, ơi, đào mỏ đá phỉ thuý !

Ây da, đây sẽ là đặc sản của Tú Sơn !!

Hoàng đế thật hào phóng!

Khi Lục lão tin , vui mừng khôn xiết: "Hoàng đế thật phúc, Tú Sơn ở trong tay ngài bao nhiêu năm, vẫn nghèo túng cả đời."

Vừa ban cho Tú Sơn đất phong cho Tuệ Tuệ, đào mỏ đá phỉ thuý?

Tuệ Tuệ đến mức hoa mắt chóng mặt, lén lút liếc mắt lên tầng mây.

Đây là Thiên Đạo cha...

Nhìn nữ nhi cưng của chịu thiệt thòi.

"Trên thì vườn bách thú, thì đào đá quý. Ừm, bán phỉ thuý thì lấy một phần mười để xây dựng Tú Sơn, Tú Sơn trong vòng ba năm trở thành nơi giàu nhất cả Đại Việt!" Tiểu cô nương chống nạnh, mắt sáng lấp lánh.

Ngôn Minh nàng, mắt tròn xoe.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Này, ngược phỉ thuý đắt tiền thế nào ?" Một mẩu phỉ thuý nhỏ, lẽ cả đời bình thường cũng kiếm .

Phỉ thuý, thổi giá cao lên trời.

Một phần mười, đây cũng là một con vô cùng khổng lồ.

Tuệ Tuệ lắc đầu, dù giá trị, nàng cũng quan tâm.

Thiên Đạo cha mang đến cho nàng tất cả những thứ quý giá nhất đời.

Mặc dù nàng cha , nhưng nàng vẫn nuôi dưỡng lớn lên một cách sung túc.

"Khai thác quặng đá thô cần thời gian, và việc mài giũa nó và tìm kiếm đối tác cũng cần thời gian nữa đấy." Ngôn Xuyên .

Tuệ Tuệ vẫy tay, vội vội.

Ngồi mỏ khoáng sản, còn lo lắng cái gì?

Tháng Hai là thời điểm tổ chức kỳ thi huyện, mà lúc đó Tú Sơn huyện lệnh. Lý Thận Chi bèn phái quan viên đến giám thị.

Hiện tại, trong thư viện nhiều tú tài, cũng đảm bảo cho , Ngôn Xuyên thuận lợi tham gia kỳ thi huyện.

"Đại ca, ngươi về ôn thi , tháng Tư còn thi Hội nữa. Ngươi là duy nhất trong nhà học tiếp đấy." Tuệ Tuệ hướng về phía Đại ca động tác cố gắng lên.

"Hãy in một tờ rơi, thuê đến phủ thành, và phát cho những đoàn thương buôn qua ."Ngôn Minh tự thiết kế mẫu mã cho tờ rơi, còn thuê vô tiểu ăn mày truyền bá khắp nơi.

Vườn bách thú lớn nhất Đại Việt, nơi đầy đủ các loài động vật: chim bay trời, thú chạy mặt đất và cá bơi nước.

Du khách còn thể tương tác trực tiếp với các loài động vật.

Vào đúng tháng ba, hoa đào nở rộ, khắp nơi tràn ngập sắc hoa đào, khiến lưu luyến rời.

Tuệ Tuệ cho xây dựng một khu ẩm thực nhỏ và tinh tế chân núi vườn bách thú, treo đầy những chiếc đèn lồng hình dạng các loài động vật.

Cửa hàng lẩu, sữa và các quán ăn đặc sản địa phương, cùng với thức ăn cho động vật, biến chân núi thành một khu vực vô cùng sầm uất.

Tuệ Tuệ sở hữu một nửa các cửa hàng.

Chùm chìa khóa hiện tại, lẽ thực sự thể kéo tuột quần nàng xuống.

Đếm sơ qua, hiện nay nàng mười sáu cửa hàng con phố sầm uất nhất Tú Sơn cùng với...

Một khu mỏ chính thức!

Đồng thời, một cái vườn bách thú, vắt kiệt của cải của huyện Tú Sơn.

Ba năm hạn hán, bách tính lầm than.

kẻ tiền, vẫn cứ tiền.

Họ vẫn sống sung túc, trong những ngày xuân đẽ, chỉ ngao du, thưởng ngoạn.

"Tuệ Tuệ, tháng Tư sẽ bắt đầu gieo cấy lúa, đến lúc đó hạt giống lúa của chúng ... trong thôn nhờ đến hỏi." Thôn Vương Gia đều là dân cày ruộng, tự nhiên lo lắng cho mùa màng.

khác với những nơi khác, thôn Vương Gia là thôn bản lớn nhất và sung túc nhất ở Tú Sơn.

Số lượng gần chạm ngưỡng bốn nghìn, và các thôn lân cận đều thích đến thôn Vương gia bày bán.

Thôn Lý Gia Truân xin sáp nhập thôn Vương gia, nhưng cũng từ chối.

Thôn Vương Gia đủ lớn, và Tuệ Tuệ thôn Vương Gia quá lộn xộn.

"Có thể chọn bao nhiêu để hạt giống? Thôn chúng bao nhiêu hộ?" Tuệ Tuệ xoa xoa đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-164.html.]

"Khoảng một nghìn hai trăm cân. Khoảng sáu trăm hộ."

"Một mẫu ruộng cần hai cân hạt giống, cũng đủ cho cả thôn." Ngôn Minh liếc Tuệ Tuệ một cái, tận mắt chứng kiến Tuệ Tuệ bán hạt giống ngoài.

Tuệ Tuệ gật đầu, gì.

"Nghe biên quan một hạt giống, sẽ hỏi thử." Vừa dứt lời Tuệ Tuệ, đám nông dân phía Ngôn Hán Sinh lập tức đỏ hoe mắt.

"Cảm ơn quận chúa..."

"Quận chúa thật nhân hậu..."

Sau khi cảm ơn rối rít, Tuệ Tuệ mới kéo Ngôn Minh để tính toán.

Trên tay nàng quả thực nhiều hạt giống, tối đa chỉ ngàn cân.

Tuy nhiên, nàng cho một ít hạt giống thông thường ngâm trong linh tuyền, như cũng thể cải thiện hạt giống . tổng cộng cũng chỉ ba nghìn cân.

"Quá nhiều, ngược huyện Tú Sơn sẽ dễ gặp hoạ. Ba nghìn cân, chia cho tất cả các hộ nông dân trong huyện Tú Sơn, mỗi nhà tối đa chỉ nửa cân."

Lúc ưu thế của thôn Vương Gia thể hiện rõ ràng.

Họ thể chia cho mỗi nhà hai cân!

"Nửa cân, nếu chăm sóc cẩn thận, ít nhất thể bán hạt giống ngoài năm để kiếm một khoản lớn." Ngôn Minh tỏ hài lòng.

Và ngay khi sản lượng năm nay đời, năm sẽ là lúc Tú Sơn cất cánh.

"Vậy thì ngày mai xong, phát danh nghĩa huyện nha." Tuệ Tuệ đào mỏ phỉ thuý lớn, cũng thu tiền hạt giống.

Nàng thiếu, nhưng đối với nông dân, đó là một mức giá cực kỳ cao.

Từ xa xưa, nông dân khổ, khổ từ đầu đến cuối mấy nghìn năm, vất vả lụng cả năm mà đủ ăn.

Ngôn Minh nàng: "Tuệ Tuệ, từ đến nay ngươi coi trọng tiền bạc. tiền bạc ùa về phía ngươi."

Tuệ Tuệ nhếch mép, tất cả đều nhờ cha cưng chiều.

Tuệ Tuệ nào , tất cả điểm xuất phát của nàng đều là vì dân, trời ban cho nàng, chỉ là ưu ái.

Hạt giống phân phát xuống.

Vườn bách thú khai trương cũng đưa chương trình nghị sự.

Lý Thận Chi là tay sai nhỏ của Tuệ Tuệ, rõ Tú Sơn đang phát triển kinh tế, là đất phong của quận chúa, đương nhiên là đầu tiên ủng hộ.

Khi quảng cáo và tờ rơi của những tiểu ăn mày gửi đến phủ Vọng Sơn, Lý Thận Chi dành riêng hai ngày để chuẩn Tú Sơn một chuyến.

Do trong phạm vi quản lý, Tú Sơn hứng chịu trực tiếp sự tấn công của quân Bắc Địch.

Lần Tú Sơn may mắn thoát nạn, cả nước Đại Việt đều ca ngợi Tú Sơn.

Lý Thận Chi liền dẫn theo bảy tám vị huyện lệnh trong phạm vi quản lý của , cũng coi như hưởng ứng lời kêu gọi của triều đình.

Mỗi huyện lệnh thuộc hạ và gia đình riêng.

Trong thành của phủ Vọng Sơn, ít hộ giàu tin đồn liền hành động. Từng một vung bụng lên : "Đi Tú Sơn du ngoạn ư? Vừa nghèo nát, ba năm thiên tai vẫn chạy nạn?"

"Không những chạy nạn, mà còn nhiều chạy nạn đến Tú Sơn để định cư."

Mọi xong kinh ngạc buồn .

Tú Sơn là nơi nghèo nhất và cằn cỗi nhất trong Đại Việt, đến đây để tị nạn và định cư?!!

Nghe bá tánh nơi đó nghèo đến mức ăn đất ăn cỏ.

Vậy mà vẫn thể đến đó du ngoạn, ngắm nghía?

Tri phủ Lý Thận Chi dẫn đầu đoàn huyện lệnh của lên đường ngắm cảnh, các hương trong thành cũng chỉ đành theo.

Đại Việt ít gia đình danh gia vọng tộc nhà cũ ở phủ Vọng Sơn, do dự một lúc cũng phái con cháu trong nhà đến.

Họ là con cháu nhà Nho, nét mặt đều toát lên vẻ kiêu hãnh, tự nhiên coi trọng Tú Sơn, ngược còn phần khinh thường.

Quận chúa do Hoàng đế đích phong chức thì ở ngay tại Tú Sơn, dù cũng nể mặt Hoàng thượng.

"Thật tưởng ai cũng thể Quận chúa ? Quận chúa nhà nào chẳng là đích nữ nhà cao cửa rộng, nuông chiều từ bé. Chưa từng thấy nông nữ quận chúa, còn ở đất phong tồi tệ như Tú Sơn." Đám nữ tử mang khăn che mặt, ánh mắt đều mang theo ý .

Lúc ...

"Tuệ Tuệ, ngươi huấn luyện đặc biệt tất cả các loài động vật trong vườn bách thú ?" Ngôn Xuyên tranh thủ thời gian cầm bút giấy, ghi chép đặc điểm nổi bật của từng loài động vật.

Tuệ Tuệ gật đầu.

"Chim chóc giỏi gì??" Chim chóc khả năng tấn công, thể tiếp xúc gần gũi với du khách, thể tận hưởng sự hòa hợp giữa con và thiên nhiên.

Tuệ Tuệ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Giỏi cãi ."

"Ta cãi với lũ vũ hàng ngày, mà cãi thắng ."

Bút trong tay Ngôn Xuyên rơi xuống sàn với tiếng "cạch" vang dội.

Cái gì?! Ngươi dám dạy cả bầy vũ trong vườn bách thú chửi tục?!

Bỗng nhiên, một cảm giác bất an ùa về trong lòng về cái gọi là "huấn luyện đặc biệt" của nàng!

Loading...