Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:13:24
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lúc ban đầu, con sinh vốn thiện, bản tính gần giống , nhưng thói quen sẽ khiến họ xa ..."
"Tam cương là quân thần nghĩa, phụ tử tình thương, vợ chồng hòa thuận." Tuệ Tuệ ngẩng cao đầu. Miệng nhỏ lẩm bẩm ngừng.
Lục lão tuyệt vọng và sụp đổ, chằm chằm nàng.
Hóa , là hợp.
Chỉ vì, mâm cỗ đầy đủ!
Đây là tên nhãi con thối!!
"Sư , đủ Mãn Hán tịch ?" Tiểu nãi oa mắt sáng long lanh, cổ họng Lục lão nghẹn .
Ông nhớ ...
Bản còn dạy đến con cái tình thương, vợ chồng hòa thuận.
"Phía những điều dạy ?" Lục lão chút do dự, chẳng lẽ ông thực sự tuổi cao, trí nhớ suy giảm?
"Không hẳn , thấy ngươi soạn bài lẩm bẩm một mà." Tuệ Tuệ vẫy tay.
"Những thứ đều quan trọng, quan trọng là, mâm cỗ Mãn Hán thực sự nhiều món ăn như ? Một ông ? Ngon ngon?" Suối Suối vội đến vò đầu gãi tai.
"Soạn bài ? Lúc đó ngươi đang nặn tượng đất ?" Nàng chê bài giảng của Lục lão , còn lấy một cục bùn nặn thành tí hon.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sách vở học bao nhiêu, tượng đất nặn ngày càng .
"Ghi nhớ là cần cố gắng? Chẳng chỉ cần một là nhớ ?" Tuệ Tuệ ông với vẻ mặt nghi hoặc.
Lục lão đột ngột ôm lấy ngực.
Nói gần như nghiến răng nghiến lợi: "Đệ tử quy, lời thánh nhân dạy. Thứ nhất hiếu, thứ hai cẩn thận và giữ chữ tín. Yêu thương ... Trên đường gặp lớn tuổi, vội vàng cúi đầu chào. Người lớn , lùi trang nghiêm." Lập tức cho nàng một đoạn dài Đệ tử quy!
Lục lão rung đùi đắc ý lẩm bẩm đến khô cả cổ họng, hai mắt chằm chằm nàng.
"Hãy ghi nhớ nó và ngươi sẽ Mãn Hán tịch!"
Quả nhiên...
Vừa còn lơ đễnh, tiểu Tuệ Tuệ lập tức lắc lư cái đầu nhỏ bé bắt đầu nhẩm !
Và ngay cả những dừng nghỉ ngơi của Lục lão, nàng cũng dừng y hệt, sai lệch chút nào!!
Đến nỗi Lục lão nhân hắt , nàng cũng học theo!
Chết tiệt!
Lục lão mới nhận , nàng khả năng ghi nhớ thứ qua một !
Lục hộ vệ rời nửa bước để bảo vệ Lục lão, ở cửa cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Tuệ Tuệ một mặt vô tội họ, Lục lão xoa bóp huyệt thái dương, than thở rằng ông dạy dỗ lâu như mà bằng Mãn Hán tịch!
Lục lão tức giận bực bội.
"Sẽ bao giờ quên bữa tiệc Mãn Hán tịch của ngươi! Chu sư phụ đời nọ truyền đời đầu bếp trong cung, tổ tiên truyền cho đời , thể kha khá. món ăn trong bữa tiệc Mãn Hán tịch nhiều, ngươi ăn hết, chẳng là lãng phí ?"
"Hay là như , mỗi bảy món, ngươi biểu hiện , sẽ coi như phần thưởng." Lục lão gia tử khẽ liếc nàng một cái.
"Ta ở hoàng cung cũng chút tiếng tăm, nếu ngươi bằng lòng, trở về kinh, sẽ mời ngươi ăn Mãn Hán tịch chính thống. Loại mà Hoàng đế ăn ..."
Mắt Tuệ Tuệ sáng bừng lên.
Lục lão nở nụ nhẹ nhàng, trong lòng mới thật sự an tâm.
Ông bao giờ nghĩ rằng, Tuệ Tuệ thiên phú phi thường đến , thô bạo đến .
Tuệ Tuệ ngáp một cái, từ khi sinh nàng mang trong sức mạnh to lớn.
Thiên Đạo ưu ái nàng, cái đầu gỗ chứ?
Nhớ dai là bản năng của nàng.
Nàng lười biếng chứ ngu ngốc!
"Thôi , hôm nay cũng mệt . Mai hãy đến dùng bữa..." Lục lão thấy nàng thiên phú, cũng vội vàng nữa, vẫy tay cho nàng .
Đợi đến khi nàng , Lục hộ vệ mới bước .
"Lục lão, ngài cho Tuệ Tuệ thấy rõ lòng hiểm ác, hôm nay cho thấy ?"
Lục lão hài lòng với Tuệ Tuệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ, thể vì bá tánh mà lên tường thành, tấm lòng quả là hiếm khó tìm.
Lục lão cũng lo lắng Tuệ Tuệ quá mức ngay thẳng, đề phòng bá tánh, sẽ thiệt thòi.
Hôm nay, Lục lão chuẩn cho nàng hai vở kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-160.html.]
Vừa khỏi cửa lớn Lục phủ, Tuệ Tuệ phát hiện một lão thái thái chống gậy trong tuyết.
Gậy của lão thái thái ơi xuống đất, bà cố gắng hết sức nhưng cũng thể nhặt .
Lúc , lão thái thái thấy Tuệ Tuệ.
Bỗng chốc, bà nở nụ hiền hậu: "Hài tử, thể phiền ngươi giúp một chút ? Ta già , cúi . Ngươi giúp nha?" Lão thái thái Tuệ Tuệ với vẻ mặt tha thiết. Tuệ Tuệ vội gật đầu một cách nhiệt tình: "Không vấn đề gì."
"Phiền tiểu cô nương . Thật vất vả cho ngươi quá. Lưng đây, cúi xuống tí cũng ."
Tuệ Tuệ bước từng bước tiến gần: "Nãi nãi, cần khách sáo ."
Rồi, bước đến lưng lão thái thái, hai tay kéo chặt lấy tay lão thái thái, kéo cả bà xuống. Sau đó, dùng lực ấn mạnh lưng lão thái thái!
Rắc rắc...
Dùng lực ép mạnh xuống khiến lưng lão thái thái còng quằn .
"Nãi nãi, cúi xuống ? Có thể cúi xuống ?" Tuệ Tuệ vẻ mặt lo lắng, sợ lão thái thái nhặt , tay âm thầm dùng thêm chút lực.
Rắc rắc!
Nàng trực tiếp ấn cả lão thái thái xuống, ấn đến mức lão thái thái dang chân chữ bát!
Lão thái thái cố gắng cử động, nào ngờ thể nhúc nhích lấy một chút nào!
Ban đầu định lừa gạt nàng, lừa cho đến khi Ngôn Tuệ Tuệ nức nở, kết quả là!!!
"Nãi nãi, ngài cúi xuống như hôm nay thì hãy dang chân chữ bát! Vậy là thể nhặt thứ ! Ngài cũng cần cảm ơn Tuệ Tuệ, đây là việc Tuệ Tuệ nên , Tuệ Tuệ sẽ cố gắng hơn nữa." Tiểu cô nương thấy lão thái thái nắm gậy, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c bước .
Lão thái thái dang rộng hai chân, cứ thế bệt xuống tuyết, bà cố gắng dậy, một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Ôi chao! Không thể thẳng , chân gãy !
Lão thái thái nước mắt, cảm ơn tổ tiên tám đời nhà ngươi!
Tuy nhiên, Tuệ Tuệ vui vẻ nhảy nhót dọc đường, giúp đỡ khác là niềm vui, thật vui!
Sau ngày mùng mười lăm tháng Giêng, nhờ sự duy trì của Tuệ Tuệ, các cửa hàng trong thành dần dần mở cửa. Năm cửa hàng của Tuệ Tuệ cũng trang trí nhộn nhịp, chỉ e rằng bao lâu nữa sẽ thể khai trương.
May mắn , vị trí gần thư viện, tương lai chắc chắn sẽ đông .
Thư viện tuyển sáu phu tử, đều là những tú tài nghèo túng, thể chia nhà ở và bao ăn ở, nên họ kéo theo cả gia đình đến.
Tuệ Tuệ dạo một cách thong thả đường, đến khi nhận là đêm khuya, trăng lên cao.
Hai hộ vệ mà Phó Cửu Tiêu để vẫn theo nàng.
Trên đường về nhà, một bóng mảnh mai trắng muốt dường như đang chờ đợi điều gì đó trong bóng tối.
Tuệ Tuệ thấy nàng đơn độc một , vô cùng đáng thương.
Lập tức liền : "Ngươi cõng , chúng hộ tống nàng về nhà. Nữ tử ban đêm một ở ngoài, trong lòng ắt hẳn vô cùng sợ hãi."
Hộ vệ bế Tuệ Tuệ lên và cõng vai, Tuệ Tuệ còn tiện tay lụm một cục gạch, nếu gặp kẻ nàng dùng một viên gạch thể đập lên đầu đối phương.
Vài cứ thế theo nữ tử áo trắng.
Nữ tử chậm, họ cũng chậm.
Nữ tử nhanh, họ cũng nhanh.
Nữ tử bước càng lúc càng nhanh, thậm chí còn tạo tàn ảnh chân.
Ngay lập tức...
Bắt đầu chạy cuồng loạn.
Mấy Tuệ Tuệ hăng hái truy đuổi, hộ vệ cõng nàng vai, trong bóng tối thở hổn hển.
Trước mặt, tiếng bước chân của nữ tử hỗn loạn và sợ hãi, vấp ngã khiến nàng khập khễnh mà chạy trốn.
Tuệ Tuệ thậm chí còn thấy tiếng nức nở của nữ tử.
Đến khi trông thấy nữ tử bước một căn nhà, Tuệ Tuệ mới hài lòng dừng bước.
"Nàng quả thật sợ hãi, may mà chúng theo nàng. Nếu nàng một trong bóng đêm sẽ sợ hãi đến nhường nào... Ôi, hôm nay là một ngày lấy việc giúp đỡ khác niềm vui, về nhà thôi."
Đêm khuya.
Lục lão lão phụ còng lưng, và nữ tử tái mét mặt mày, hoảng sợ đến mức kịp định thần, im lặng hồi lâu.
Lòng hiểm ác?
, quả thật hiểm ác!
Lục lão bồi thường một tiền lớn mới thể thỏa cho hai .
Đây là đầu tiên trong đời ông bồi thường tiền, ôi chao, lòng thật hiểm ác!
Nãi oa bốn tuổi, mà thể hiểm ác đến thế?!