Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:59
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày hôm .
Phó Cửu Tiêu cưỡi lên ngựa chiến, phó tướng của là bản địa Tú Sơn.
Lúc , cùng theo về quê thăm cha , đang vội vã chạy về phía đội ngũ, miệng ầm ĩ: "Nữ nhân thối, càng ngày càng hỗn láo. Sao dám cào thế ?"
"Thật là nuông chiều quá !"
"Mặt của đại lão gia, mà nàng cũng dám cào? Mặt nàng cào nát tan tành !" Phó tướng lau vệt m.á.u mặt, sang hướng Phó Cửu Tiêu cúi đầu hành lễ.
"Để điện hạ chê . Đàn bà nhà là một đàn bà đanh đá, mới về nhà trừng trị nàng." Vết hằn móng tay mặt nam nhân in hằn rõ rệt.
Vị Thái tử cao cao tại thượng, vẻ mặt nghiêm nghị, liếc một cái, lông mày khẽ nhíu .
"Làm thể đánh thể diện nam nhân ?"
"Nam nhân là trụ cột gia đình, trong nhà Đông, nữ nhân phép Tây. nàng thì nàng . Vị thế của nam nhân, há thể để nữ nhân giẫm đạp?"
"Nàng tát mặt ngươi, ngươi chẳng lẽ nghĩ cách ?" Thái tử nhướng mày.
Tên phó tướng lập tức rụt cổ . Thái tử là một, vạn , từng gặp đàn bà đanh đá ở dân gian.
Thái tử tương lai sẽ lấy vợ, thê tử tất nhiên là dịu dàng, xinh , dám động tay động chân với Thái tử điện hạ.
"Xuất phát, trở về trại."
Thái tử đầu tiên, khẽ nhíu mày liếc , thấy dám thẳng , thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, bên trái bên , thình lình đang in hằn hai cái tát.
Phó Cửu Tiêu là mặt sưng rời .
Trên mặt còn mang theo dấu tay nhỏ.
Tuy nhỏ tuổi, nhưng sức mạnh của Tuệ Tuệ thể xem thường.
Hắn thiêu rụi mái tóc quý giá của Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ ngoắt tát một cái, khiến khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Than ôi...
Thể diện của nam nhân thể đánh mất!
Hắn lập tức lạnh mặt, toát khí thế, quát lớn một tiếng, giữ gìn tôn nghiêm của nam nhân.
Nâng tay cao, tự tát một cái.
Tự đánh.
Không đến nỗi mất thể diện.
Phó Cửu Tiêu cảm thấy, ít nhất cũng địa vị hơn Lý phó tướng một chút.
Mặt Lý phó tướng cào nát, mà mặt là do chính tự đánh!
Phó Cửu Tiêu ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, hiểu thêm vài phần tự đắc.
Còn Tuệ Tuệ lúc , trời còn sáng, Lâm thị lôi dậy học.
Mặt ủ rũ, lúc còn xách theo cái hộp to.
Ra khỏi cửa, mặt cau .
"Đi học hằng ngày thật vất vả... Không thể chỉ vất vả." Tuệ Tuệ, mắt còn ngái ngủ, nắm lấy đùi gà, gõ cửa từng nhà dọc đường.
Ngay cả con ch.ó ở cửa cũng nàng đá thức dậy.
Ngay cả Đại lý thành chủ cũng đều thức dậy học, các ngươi còn dậy để nỗ lực ?
Tuệ Tuệ ngang qua ngôi đền Thành Hoàng hoang tàn. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng dùng thần lực đánh thức vị Thành Hoàng đang ngủ.
Hơi thở của Thành Hoàng lan tỏa ngoài, khiến cho tất cả hồn ma trong phạm vi 100 dặm xung quanh đều sợ hãi rùng lẩy bẩy.
Chỉ thấy nãi oa còn cao đến hông, hai tay chống nạnh, vị thần Thành Hoàng uy nghi.
"Thành Hoàng bá bá, mau dậy việc ... Tuệ Tuệ dậy học !" Oa oa líu lo với giọng ngây thơ đầy oán trách.
Nói xong chậm rãi gấp một con diều giấy, nhẹ nhàng thổi con diều, con diều lập tức đập cánh bay lên tung tăng.
"Đi bảo những thúc bá dậy việc . Chó dậy mà họ còn dậy ?"
Cánh diều giấy rung lên, giọng oán giận của nàng đè nặng xuống, lập tức nặng nề bay về phía bầu trời.
Lúc , tất cả chó trong thành đều sủa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch hổ vô lực theo bên cạnh nàng, đôi mắt hổ chút sức sống nào, rõ ràng là nàng lôi khỏi ổ.
Khi nàng đến Lục phủ, thể bá tánh thành đều thức dậy từ giấc ngủ.
Người gác cổng ngáp dài, mở cửa, thấy mặt trời mọc ở phía đông mà ngẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-159.html.]
"Hôm nay mặt trời mọc sớm quá..."
"Mời Tuệ Tuệ cô nương trong, Lục lão gia ở sảnh ." Người giữ cổng cung kính mời Tuệ Tuệ cửa.
Tuệ Tuệ hít một thật sâu.
"Ông biến thái đến ? Ta chỉ đến để học vỡ lòng thôi mà!!" Tuệ Tuệ bước cửa khựng , đầu định bỏ .
Người gác cổng vội vàng kéo nàng : "Không , , lão gia đêm qua bệnh, đau đến mức ngủ . Không chuẩn bài giảng cho ngài , ngài đừng chạy . Ngài chạy , tìm đây!" Người gác cổng vội vàng dậm chân.
Gia hoả lắm.
Nàng ăn no nên học.
Đói bụng học.
Buồn ngủ học.
Hôm nay tâm trạng , học.
Tâm trạng , cũng học.
Lục lão hỏi nàng khi nào mới học, nàng trả lời: Khi nào chán sống.
Lục lão nhận nàng học trò, tức giận đến mức suýt quên là quan đại thần, ba tam đại lão, suốt ngày chỉ lo dỗ dành tiểu hài tử.
Người gác cổng năn nỉ đủ lời lẽ, mới dỗ nàng nhà.
Tuệ Tuệ mang theo một cái hộp to nhà. Khi , Lục lão đang nhắm hờ mắt giả vờ ngủ.
Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay tiếp tục chịu đựng đau đớn, nhưng ngờ hôm nay mặt trời mọc sớm hơn bình thường.
Khi ánh nắng mặt trời xuất hiện, bệnh tật ông sẽ biến mất.
Lục lão mở mắt : "Đến thì đến , mang quà cáp gì."
Tuệ Tuệ khựng siết c.h.ặ.t t.a.y cầm hộp thức ăn, im lặng đưa hộp cho Lục lão. Trong lòng tiểu cô nương tràn đầy ức nghẹn : "Hộp thức ăn đựng cơm nấu ngon, thơm, sư ăn ngon miệng nên đặc biệt mang đến cho ngươi."
Đôi mắt nàng đặc biệt chân thành.
Hu hu, nàng mang theo đến đây để đựng đồ ăn của Lục phủ!
Đồ ăn do ngự trù của sư mang về thật ngon.
Nàng nhận ông cha nuôi.
Ôi.
Nàng còn cố ý tìm một chiếc hộp đựng thức ăn to nhất!!
Tiểu gia hoả cố gắng nở nụ , nhưng trong lòng trào nước mắt.
Đây là một chiếc hộp đựng thức ăn ? Đây là niềm vui của nàng hôm nay!
"Ngươi lòng, sư vui. Vậy hôm nay chúng học Thiên Tự Văn... Hồ Hồi, sách của ngươi ?"Lục lão nhân từ ái nàng.
Nghỉ ngơi cả ngày, ông vẫn thể dạy!
Ông vẫn thể dạy!
Giận bất tử, ông chống đỡ!
Tuệ Tuệ dừng một chút, xoa xoa gáy, ngẩng đầu lên lão sư bảy tám chục tuổi.
"Sư , đường gấp một con diều giấy xinh ."
Lục lão nàng gật đầu: "Ừ, sách của ngươi ?
Tuệ Tuệ với vẻ mặt ngây thơ: "Ta với ngươi , nó biến thành diều giấy bay mất ."
Ngực của Lục lão ngừng phập phồng, thở hổn hển: "Ta giận! Ta hề giận chút nào!! Năm xưa Hoàng đế chẳng gì, cũng vượt qua !!Bây giờ dạy một đứa nhỏ bốn tuổi, còn gì dạy ?"
"Sư , ngươi ? Phải chăng ngươi giận vì Tuệ Tuệ gấp diều giấy mà mang theo ngươi?" Tuệ Tuệ vội vàng dậy, rót nước cho sư .
"Ngươi cứ yên tâm, sẽ gấp Tam Tự Kinh mang theo ngươi gấp cùng! Tam Tự Kinh dày hơn, chữ cũng nhiều hơn, gấp lên sẽ hơn. Ngươi đừng giận nữa nha." Tuệ Tuệ vẻ mặt lo lắng.
Tay của Lục lão run rẩy dữ dội hơn.
Lục lão đỡ trán, xong , hình như ông gây rắc rối cho sư phụ.
Sư phụ danh dự sẽ còn gì nữa, e rằng quan tài cũng thể đậy !
"Tuệ Tuệ , ngươi bao giờ mới lớn ? Mấy ngày mà ngươi vẫn học câu đầu tiên của Tam Tự Kinh."
"Chẳng lẽ, ngươi thực sự hợp học hành ?"
"Nếu ngươi học thuộc vài câu, e rằng bày tiệc Mãn Hán tịch để ăn mừng . Lúc , ngay cả Hoàng đế cũng chẳng đãi ngộ như ..." Lục lão tự giễu .
Ai ngờ, đột nhiên lỗ tai Tuệ Tuệ dựng lên ."
"Mãn! Hán! Toàn! Tịch!!"