Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:51
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm 14 tháng Giêng.
Tuệ Tuệ xếp bằng tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn môi đỏ răng trắng khẽ nhắm mắt.
Như thể hòa tan bên trong đêm tối. Tiểu cô nương bấm tay niệm thần chú nhanh như chớp, chỉ thấy giữa hai lông mày của nàng xuất hiện một mảng màu sáng.
Khoảnh khắc mở mắt .
Hơi thở của thần linh trong chốc lát tuôn trào ngoài.
Tiểu cô nương lẩm bẩm: "Chọn quà gặp mặt cho , tuyệt đối thể quá sơ sài."
"Tra nam, tiện nữ nào dám mơ tưởng đến của !" Tuệ Tuệ trừng mắt, giờ đây nàng còn là nàng của ngày xưa nữa.
Nàng hiện tại là Nữu Hỗ Lộc Tuệ.
Nữu Hỗ Lộc là gì, nàng cũng .
Dù đây nàng mây, thế giới phàm trần lên xuống, thường xuyên những đó gọi là Nữu Hỗ Lộc.
Tiểu gia hoả ngẩng đầu lên bầu trời, bầu trời đêm đen kịt mênh m.ô.n.g đầy .
Viên so với viên càng sáng mắt hơn.
"Viên , Tử Vi Hoàng đế. Hoàng đế dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó."
Nàng luôn thương cảm cho Thiên Đạo Đấng Cha, thể ăn uống, còn luôn luôn duy trì trật tự ba cõi. Thậm chí còn hưởng lương bổng!!
Làm Thiên Đạo quả là xui xẻo tám đời!
"Ngôi mai ? Thôi thôi..."
Tuệ Tuệ chọn lựa mãi, cuối cùng cũng tìm thấy ở góc khuất một ngôi nhỏ bé, tranh giành, tỏa sáng lộng lẫy.
Ngôi tên, nhưng nó lấp lánh trong góc khuất với ánh sáng độc đáo của riêng , phù hợp để tặng cho .
Nắm quyết nhanh như chớp, niệm thần chú than vãn, trách Không Thiên Đạo cha bắt buộc nàng học.
Nếu ngay cả niệm thần chú cũng , ôi chao...
Thì ngay cả quà cho cũng thể lấy .
Một luồng khí tức khổng lồ phảng phất lan tỏa, khiến cho tất cả mãnh thú trong phạm vi trăm dặm đều quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thần linh.
Chỉ thấy Tuệ Tuệ giơ ngón tay nhỏ bé về phía những vì . Luồng sức mạnh đó liền cuốn lấy ngôi nhỏ lao về phía Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ nắm lấy luồng năng lượng trong lòng bàn tay, nó di chuyển khắp nơi giữa hai lòng bàn tay của nàng.
Tuệ Tuệ ngừng tập trung năng lượng, thu nhỏ nó , cuối cùng...
Chỉ còn một hạt châu nhỏ bằng ngón tay cái.
Bên trong những hạt châu lấp lánh ánh , từng đốm sáng li ti, rực rỡ chói lòa.
Tuệ Tuệ tìm một sợi râu rồng để xỏ nó , hạt châu nhỏ lấp lánh ánh , ẩn chứa vẻ thể diễn tả bằng lời.
Tuệ Tuệ nắm chặt hạt châu nhỏ và vội vã chạy về tìm .
Cạch một tiếng, đẩy cửa .
"Muội , , ngươi tất cả các vì bầu trời, tỷ tỷ đều sẽ hái hết cho ngươi!" Tiểu Tuệ Tuệ nhắm mắt , nhẹ nhàng đeo viên hạt châu nhỏ lên cổ .
Viên hạt châu chạm da của , lập tức biến mất.
Chỉ thấy sợi tơ hồng mỏng manh nàng, bỗng chốc cắt đứt . Bị bao trùm bởi ánh sáng của các vì , cuối cùng tất cả đều tràn cơ thể nàng.
"Nè... Đây là quà gặp mặt tỷ tỷ tặng cho ngươi nè." Tuệ Tuệ hôn nhẹ lên má nàng.
Tiểu oa nhi lẽ cảm nhận thở của tỷ tỷ, nắm chặt lấy ngón tay tỷ tỷ bằng nắm đ.ấ.m nhỏ xíu.
Khuôn mặt của Tuệ Tuệ ập tức đỏ bừng, nàng vui mừng...
Bây giờ nàng một !
Muội dễ thương nhất khắp thiên hạ!!
Tiểu gia hoả khoanh tay ngực, nụ thầm lặng nở rộng môi.
Lúc tại chùa Hộ Quốc.
Vạn vật yên tĩnh, bốn phía đều treo đèn chùa.
Chỉ thấy chiếc chuông thần sừng sững hàng ngàn năm đại điện bỗng nhiên tự động rung lên mà cần gió.
Tiếng chuông vang vọng, xa xăm và hùng vĩ, vang lên từng hồi.
"Đong..."
"Đong..."
Khi tiếng chuông vang lên, băng tuyết trong chùa Quốc Tử tan chảy, tất cả hương nến Phật, bốc lên những làn khói xanh lơ lửng bay cao vút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-156.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trời ơi, các vị thần trong chùa Quốc Tử mở mắt!"
"Nhìn kìa, Bồ Tát mở mắt!"
Trong đại điện truyền đến tiếng la kinh hoàng của tiểu sa di.
Vô sa di từ bên trong thiền phòng cuồn cuộn trào , hướng về đại điện ùa tới. Mọi đều thành tâm quỳ gối đại điện, tiếng tụng kinh vang vọng khắp nơi.
"Thần minh hiển linh , thần minh hiển linh ."
"Bồ tát mở mắt , mau mời Quốc sư đại nhân đến."
"Chiếc chuông thần lưu truyền nghìn năm. Tương truyền, khi cảm nhận thở của thần minh sẽ rung chuông để chào đón thần."
"Một tiếng vang, là sứ thần từ cõi thần tiên giáng trần."
"Hai tiếng vang, là tiểu thần từ cõi thần tiên giáng trần."
Pháp sư chắp hai tay ngực, vẻ mặt vô cùng thành kính.
"Ba tiếng..."
"Bốn tiếng..."
"Năm tiếng..."
Trụ trì càng đếm, sắc mặt càng nghiêm trọng.
Tiếng chuông vang lên chín tiếng liên tục.
Chín tiếng!
Chín là con chí tôn, là cực điểm!
Bên trong chùa Hộ Quốc còn nhiều du khách đến thắp hương từ kinh thành, lúc họ đều kinh ngạc việc tượng Phật trong chính điện mở mắt.
Các quan , quý nhân đều quỳ rạp xuống đất.
"Là thần linh giáng lâm. Là thần linh thực sự!" Tượng Phật mở mắt, xuống chúng sinh với ánh mắt từ bi.
"Nhanh báo cho hoàng thất." Trụ trì im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
"Quốc sư ?" Trụ trì hỏi.
"Thưa sư phụ, Quốc sư hoàng thất để chữa mặt cho Ngôn cô nương ." Tiểu sa di cẩn thận đáp.
Trụ trì nhíu mày một chút.
"Sư phụ, chuông chùa vang lên chín tiếng, điều ... ý nghĩa gì ?" Tiểu Sa Di thấy sư phụ còn mang vẻ vui mừng, nhưng khi tiếng chuông vang dội ngừng, sắc mặt sư phụ trở nên khó coi.
Trụ trì về phía xa, bên trong đại điện đầy ắp những phật tử đến cầu bình an và dâng hương.
Các tín đồ dường như tin rằng, thần minh vẫn còn ở gần, họ nhân cơ hội để bày tỏ lòng thành kính của .
"Chín là cực, chiếc chuông tồn tại hơn một nghìn năm. Trong một nghìn năm qua, nó rung nhiều nhất là ba ."
"Lần , thần linh giáng trần thị sát, thác thành phàm. Vừa vặn thác thành Thái tử của triều đình, từ lúc sinh lập Thái tử."
"Khi đó, chiến tranh giữa các vương quốc diễn vô cùng thường xuyên, bách tính lầm than, vì để tranh đoạt thành trì, càng là từ thủ đoạn."
"Thái tử trốn cửa Phật, trực tiếp cắt tóc tu."
Trụ trì dừng một chút, tiểu Sa Di lập tức hỏi: "Sau đó thế nào? Sau đó ?"
"Sau đó, thần linh nổi giận, giáng thiên thạch xuống trần gian. Thiên thạch mang theo lửa cháy, rơi xuống là cháy mãi tắt. Nặng nề nhất là hoàng thất các nước. Đây là một trong những hình phạt khủng khiếp nhất trong lịch sử nhân gian."
"Từ đó về , các nước dưỡng sức an cư, ít khi xảy chiến tranh lớn. Thi thoảng biến động, nhưng bao giờ xảy việc các nước trong thiên hạ hỗn chiến."
"Vậy... mà hôm nay tiếng chuông chín hồi." Tiểu Sa Di mở to mắt.
Trụ trì lên trời một cách mơ hồ.
"Chín tiếng vang vọng, ở thần giới... E rằng là vị thần mà khiến các vị thần khác ngước ." Ông thậm chí còn suy đoán rằng, ngay cả vị thần thờ phụng trong miếu của họ cũng thể sánh bằng vị thần hiển linh hôm nay.
Loại thần thông xuất hiện ở trần gian, cũng là may mắn tai họa.
"Chỉ mong năng lực phi thường thể trải nghiệm tình cảm chân thành trong nhân gian. Đừng bao giờ chọc giận vị thần linh thực sự."
"Ngài ... ở kinh đô truyền tụng là hóa của thần linh, mang may mắn, thể sánh ngang với năng lực phi thường ư? Nàng luôn luôn cầu nguyện cho thế gian, Quốc sư rằng nàng là sủng nhi của Thiên Đạo."
" mà... Gần đây trong kinh thành dường như vài lời đàm tiếu. Có , Ngôn cô nương phận đắn, nàng cầu nguyện mấy thành, bắt đầu nghi ngờ phận của nàng."
"Thậm chí còn , năm xưa phu nhân Thừa Ân Hầu mang thai song thai. Giờ đây kinh thành ầm ĩ náo nhiệt..."
Trụ trì nắm hạt châu, niệm một tiếng a di đà phật.
Con cưng của Thiên Đạo?
Không, vị hôm nay mới là trái tim, tròng mắt của Thiên Đạo!
Chỉ một tia uy lực lọt , cũng đủ khiến cho thiên tượng hiện để ủng hộ, đó mới chính là, con cưng thực sự!