Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Máu...

Máu tràn ngập khắp bầu trời...

Bầu trời nhuộm đỏ rực, vầng thái dương cũng vấy đầy màu máu.

Tuệ Tuệ giường ngừng giãy giụa, trán rịn từng giọt mồ hôi lạnh toát.

Trong mơ của nàng...

Nàng thấy Ngôn Tuệ Tuệ, lúc đó chỉ mới bốn tuổi, giam cầm cho đến tận mười tuổi. Ngôn Kiều Kiều cướp đoạt vận may của nàng bằng m.á.u thịt, cho đến khi mười tuổi, nguyên chủ tra tấn đến chết, đến cuối cùng, gần như còn giống một con .

Mười tuổi, trong cuộc đời của nàng, chỉ ba năm đầu tiên là hạnh phúc.

Vào năm thứ hai khi nguyên chủ chết.

Tạ tướng quân tìm nữ nhi lưu lạc kỹ tử, từ đó trở thành kẻ thù của Thái tử.

Nguyên nam chính là Phó Vô Cương nhờ sự giúp đỡ của Ngôn Kiều Kiều mà chiếm đoạt ngôi vị Hoàng đế. Thái tử trục xuất đến lãnh địa và trốn trong phủ Vọng Sơn.

Ngôn Kiều Kiều năm mười lăm tuổi, mười dặm hồng trang.

Toàn thể bá tánh trong thiên hạ cung nghênh nàng là Phúc Nữ, tôn xưng nàng là thần nữ mang đến phúc báo cho Đại Việt.

Ngày nàng đến tuổi cập kê, Phó Vô Cương với tư cách là Hoàng đế đích xuất cung cùng bá quan nghênh đón nàng.

đó...

Một mảng đỏ chót, như màu đỏ của Phó Vô Cương khi đón dâu, cũng như màu đỏ tươi của m.á.u loang khắp trời.

Nàng lờ mờ thấy một chặn đường rước dâu.

Mặc áo giáp bạc, tay cầm thanh kiếm dài, c.h.é.m g.i.ế.c tất cả thứ mắt.

Người đó là ai?

Nhìn rõ.

Chỉ bóng ngược sáng như thần, nhưng cướp sinh mạng, giống như một vị thần sa ma đạo.

Hắn khẽ thì thầm: "Ta đến để đòi công lý cho nàng..."

Tuệ Tuệ mở choàng mắt.

Ngay khi Tuệ Tuệ mở mắt, Gia Gia liền cao giọng "Tiểu chủ tử tỉnh !"

Nàng mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng, thời gian còn đều túc trực bên cạnh Tuệ Tuệ.

Giấc mơ khiến Tuệ Tuệ ướt đẫm mồ hôi .

Tiểu cô nương cố gắng gượng dậy, nhưng cảm thấy rã rời, cổ họng cũng khô khốc và khó chịu.

Đôi mắt sáng ngời khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay càng khiến thêm xót xa.

"Tiểu chủ tử, Gia Gia đến đỡ ngài. Ngài hôn mê năm ngày, sáng nay mới hạ sốt, cả mệt mỏi là chuyện bình thường." Gia Gia dứt lời, Ngôn Xuyên và những khác đẩy cửa bước .

Chỉ năm ngày ngắn ngủi, cằm của Ngôn Xuyên mọc một lớp râu quai nón xanh ngát.

"Tuệ Tuệ, ngươi dọa Nhị ca sợ c.h.ế.t khiếp! Có chỗ nào khỏe ?" Ánh mắt Ngôn Lãng lóe lên niềm vui, tảng đá nặng trĩu trong lòng mới buông lơi một chút.

Ngôn Minh liền bật .

"Muội , ngươi đừng dọa nữa. Ta sợ lắm..." Ngôn Minh rưng rưng, mấy ngày nay mắt sưng húp vì .

Ngôn Minh rót cho Tuệ Tuệ một chén nước ấm, Gia Gia đỡ nang, tự tay đút cho nàng uống.

Tuệ Tuệ mới cảm thấy cổ họng khô rát dịu phần nào.

Tuệ Tuệ thấy Đại ca, Nhị ca, Tam ca, nước mắt Tuệ Tuệ chảy xuống.

May mắn , may mắn đều còn sống.

"Tuệ Tuệ về sẽ dọa nữa. Tuệ Tuệ... là ngoài ý ." Tuệ Tuệ giải thích như thế nào, nhưng cũng hỏi thêm.

Họ Tuệ Tuệ nhiều bí mật.

"Tỉnh , ngươi mà tỉnh, ca ca thế nào mới ." Ngôn Xuyên nhẹ nhàng ôm Tuệ Tuệ, vuốt ve trán nàng, quả nhiên trở bình thường.

"Gầy ... Thật vất vả mới lên tí thịt, giờ sụt hết.

Khi lão thái y đến, Tuệ Tuệ uống xong một chén cháo gà xé.

"Thật kỳ lạ, bệnh của ngươi đến nhanh mà cũng nhanh. Ăn chay thanh đạm vài ngày là coi như khỏi hẳn." Lão thái y kê cho Tuệ Tuệ vài thang thuốc bổ dưỡng, mới cáo từ.

"Nương ? Muội ?" Tuệ tuệ bỗng nhớ Lâm thị.

Mọi mặt rốt cuộc cũng nở nụ : "Năm ngày nương sinh một , giờ đang ở cữ. Mai thăm ?"

Tuệ Tuệ chu môi: "Tuệ Tuệ bây giờ liền xem, ca ca bế ..." Tuệ Tuệ vươn tay , ôm lấy cổ Ngôn Xuyên.

Ngôn Xuyên nào nỡ lòng nào từ chối nàng, liền bế nàng về phía phòng Lâm thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-155.html.]

"Năm ngày liền Tuệ Tuệ thăm nương, nương giận nhỉ..."

"Nương giận , nương chỉ lo cho ngươi thôi." Ngôn Xuyên khẽ khàng vuốt ve chiếc mũi nhỏ của nàng.

Mở cửa bước , Lâm thị ngẩng đầu lên..."Mẫu ..." Chưa kịp đến bên giường, Tuệ Tuệ lao lòng nàng.

Lâm thị hoảng hốt ôm lấy nàng.

Lâm thị ôm chặt Tuệ Tuệ, nước mắt tuôn trào thể kìm hãm. Trái tim lo lắng suốt năm ngày nay của nàng, cuối cùng cũng bình yên trở .

"Gầy , Tuệ Tuệ của gầy..."

"Nương, ngươi đang ở cữ mà, đừng , sẽ bệnh sinh đấy." Ngôn Xuyên vội vàng lau nước mắt cho nàng.

Thực , đoán nương .

Chỉ là đều , chỉ thể giả vờ mà thôi.

"Mẫu đừng , ? Muội ?" Tuệ Tuệ xem đại nghịch của , cái thấy Phó Vô Cương liền giống như chó thấy cức chó .

Lâm thị bế tiểu nữ nhi đang ngủ yên một bên .

Tiểu nữ nhi nuôi dưỡng trắng nõn, lông mi dày, trong giấc ngủ còn mút mát.

Tuệ Tuệ đưa tay chạm khuôn mặt của , thật mềm mại, thật mịn màng thật mượt mà: " Nàng cũng thật là nhỏ nhắn, tên ?"

Tuệ Tuệ mở to mắt sấp bên cạnh nàng. Muội mùi như mùi sữa, mùi giống như mùi chính .

Ngôn Xuyên nàng trìu mến, còn nhỏ, nàng hơn bao nhiêu chứ?

"Muội vẫn tên, Tuệ Tuệ đặt tên cho ?" Ngôn Xuyên híp mắt nàng.

Tuệ Tuệ nhíu mày, , khi thấy , nàng nhớ đến một ngôi nhỏ bé luôn quẩn quanh bên cạnh ngày .

"Gọi là Tinh Thần ?" Ngôn Tinh Thần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng biến thành ngôi sáng nhất!

"Nghe lời ngươi, Tinh Thần, ngôi nhỏ. A, kìa, ngươi cũng thích cái tên tỷ tỷ đặt cho ngươi hả?" Lâm thị rạng rỡ.

Cười một hồi, Lâm thị liền nhăn mặt.

"Tên thiếu niên tìm ?" Lần thấy tên thiếu niên , nàng mất hết lý trí, giờ nghĩ , quả thật khiến bất an.

Ngôn Xuyên lắc đầu: "Hắn rời khỏi huyện Tú Sơn ngay trong ngày hôm đó."

"Ta nhờ hỏi thăm, dường như đang tìm kiếm một cô nương nào đó. Hắn hỏi tung tích của tất cả những cô nương mà chúng giải cứu khỏi Hắc Phong Trại ."

"Hắn đang tìm kiếm ai đó, lẽ là một trong những cô nương đó."

Lâm thị trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ.

Thiếu niên đó khiến nàng vô cùng chán ghét.

Tuệ Tuệ vẫy vẫy tay. Trong mắt nàng thoáng qua một tia lạnh lùng.

Quay đầu , Tuệ Tuệ nhận một sợi dây tơ hồng mỏng manh đang bay về phía chân trời.

Tuệ Tuệ đó là phận định của .

Tiểu gia hoả lẩm bẩm: "Đây là đầu tiên tỷ tỷ, vui quá! Phải chuẩn quà mắt cho mới ..."

Sự ban tặng của thần linh...

Nghĩ cũng đến nỗi tệ như cốt truyện gốc nhỉ?

"Nên tặng gì đây?"

Lâm thị nhíu mày: "Chỉ cần tặng con sâu to là ." Thật là sợ con sâu to của ngươi.

Tuệ Tuệ khúc khích, nàng mới cho mẫu , nàng tặng con sâu to cho Phó ca ca.

Tuệ Tuệ đảo tròng mắt.

Kim Liên?

Không , nàng là đầu tiên tỷ tỷ, thể keo kiệt như .

Linh tuyền?

Quá keo kiệt!

Dạ minh châu của Long cung?

Hay da, chỉ phàm mới thích thứ tầm thường .

"Được , , tặng gì cho ! Tuệ Tuệ sẽ tặng quà cho , chỉ cho một nàng thôi. Không cho các ngươi ..." Tiểu gia hoả một cách thần bí.

Ngôn Xuyên và Lâm thị bất lực đến cùng cực.

Sao trời, trời!

Vậy thì hãy tặng , một ngôi thực sự!

Loading...