Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thậm chí ngay cả việc bản sinh mang vận rủi, là đứa con hoang, cũng đều do mắng chửi mà thành.
Gia Gia hai mắt rưng rưng.
Lặng lẽ giữa con đường vắng tanh.
Nàng sợ cha dượng đánh mắng, điều khiến nàng sợ hãi hơn cả là mẫu ruột thịt duy nhất cùng huyết thống với từ tận đáy lòng ghét bỏ nàng.
"Đi theo ! Đừng tưởng rằng theo một chủ tử thì ngươi thể lên mặt! Mẹ ngươi thấp kém, ngươi cũng thấp kém, đồ tiện nhân!" Nam nhân hề che giấu sự tức giận trong lòng, vươn tay tóm lấy tóc của Gia Gia.
Gia Gia lùi một bước.
Nhìn Tuệ Tuệ ở phía vấn luôn nàng, . Sự u ám trong lòng cùng với sự tuyệt vọng, giờ phút loé lên một tia sáng.
Nàng cắt đứt thứ, bên cạnh tiểu chủ!
"Tả Nhị thúc thúc, ơn hãy bẻ gãy tay ." Giọng Gia Gia run rẩy, mặt tái nhợt, nhưng vẫn lệnh một cách dứt khoát.
Bốn vệ sĩ của Tuệ Tuệ, hai bên trái, hai bên , Phó Cửu Tiêu đặt tên tùy hứng.
Tả Nhị là lính chiến trận mạc ở biên quan, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Trước khi nam nhân kịp phản ứng, bẻ gãy cánh tay trái của nam nhân một cách tàn nhẫn.
"Ta ở nhờ nhà ngươi, trả tiền . Ta cũng ăn bám, luôn giặt giũ nấu nướng cho ngươi, hề thiếu nợ ngươi."
"Hai tuổi, ngươi giẫm gãy tay , hôm nay trả ."
"Tả Tam thúc thúc, phiền ngươi để ba mươi tư vết thương ." Gia Gia mím chặt môi, từng vết thương của nàng, nàng đều ghi nhớ theo bản năng!!
"A!!"
"A!! Ngươi là đồ con của tiện nhân, dám đối xử với như ?!"
"Ta là cha của ngươi, ngoài , ai dám nhận nuôi ngươi!! A... a!"
Gia Gia hít một thật sâu: "Tả Nhị thúc thúc, ơn tìm cho một thanh sắt nung đỏ."
Nam nhân lập tức nàng với vẻ kinh hoàng.
"Ngươi, đồ tiện nhân độc ác! Ngươi dám! Ngươi dám!!" Nam nhân trơ mắt hộ vệ khiêng một lò lửa, chỉ chớp mắt, thanh sắt đỏ rực lên.
Ngay cả khi cách xa, cũng cảm nhận luồng nhiệt hừng hực.
"Gia Gia, Gia Gia , cha sai . Cha sai , cha bao giờ dám tổn thương ngươi nữa... Gia Gia, cha nhất định sẽ đối xử với ngươi, ngươi buông tha cho cha . Tiếng van xin thảm thiết của nam nhân khiến Gia Gia sững sờ.
Hóa , sự dịu dàng mà nàng mong mỏi ẩn náu vẻ ngoài sắt đá và mạnh mẽ.
Gia Gia mỉa mai.
Nụ , khiến lơ là những vết sẹo kinh hoàng mặt nàng.
"Thúc thúc, phiền giữ ." Lúc , Gia Gia vô cùng bình tĩnh, tự tay cầm lấy chiếc thanh sắt, từng bước tiến gần nỗi sợ hãi từng ám ảnh năm xưa.
" ? Gia Gia cần nữa. Những gì ngươi từng dành cho Gia Gia, bây giờ cũng nên tận hưởng cho mới !!" Gia Gia mặt bớt tái nhợt, dần dần lộ một nụ .
Tay nắm chặt thanh sắt, đánh thẳng má nam nhân.
Tiếng kêu thảm thiết dứt, nhưng nàng hề buông tay.
Cho đến khi nam nhân hoảng sợ, kiệt sức và đầy thương tích ngã gục xuống đất, Gia Gia mới .
"Hãy lôi rừng sâu, cho tự sống sót, chúng thanh toán sòng phẳng."
Năm xưa, mặt Gia Gia bỏng rát, chính nhờ ý chí kiên cường của bản mà nàng mới thể vượt qua.
Hiện tại, nàng trả thứ nguyên vẹn.
Nam nhân kéo .
Vân Mộng Hạ Vũ
Liệu thể may mắn như Gia Gia , thì ai .
Tuệ Tuệ mặt nàng với nụ ngọt ngào, lúc đỉnh đầu Gia Gia, Tử Vi Tinh bỗng chốc rực sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-152.html.]
Một tia khí tím lượn lờ quanh .
"Chính tay c.h.é.m đứt nỗi sợ hãi trong quá khứ. Chủ nhân, Gia Gia nguyện cả đời hầu hạ ngài."
Nàng chỉ ở bên cạnh tiểu chủ tử!
Tuệ Tuệ chằm chằm Gia Gia một cách bình tĩnh.
Gia Gia vốn mệnh cao quý, nhưng qua đời khi còn nhỏ, ví như ngôi Tử Vi sa ngã. Tuy nhiên, hiện tại nàng tránh cái c.h.ế.t và sẽ một cuộc đời suôn sẻ, thuận lợi, vượt qua khó khăn, thử thách.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve những sợi lông tơ mềm mại cổ: "Mệnh của ngươi, chỉ một , vạn , nhanh ngươi sẽ trở về vị trí nguyên bản, trở về thế giới của chính ."
"Sẽ đến lúc, vô sẽ thần phục ngươi, vô sẽ quỳ gối chân ngươi. Ngươi sẽ tôn vinh lên vị trí cao nhất, tương lai..."
"Ngươi còn hầu của ?"
Gia Gia khụy gối, quỳ rạp xuống tuyết trắng, cúi đầu thấp xuống mặt nàng.
"Mạng sống của Gia Gia do chủ tử ban tặng, tương lai của Gia Gia cũng thuộc về ngài."
"Nếu thật sự ngày đó, Gia Gia sẽ càng nỗ lực hơn nữa để tranh giành thứ, chỉ mong một chỗ bên cạnh ngài." Nàng hiểu rõ, nếu là tiểu chủ tử, mạng sống của nàng chỉ thể dừng ở lúc bốn tuổi. Chịu đựng sự tra tấn, muôn vàn bất mãn mà c.h.ế.t mảnh đất lạnh lùng .
"Bất luận Gia Gia bần cùng giàu sang, bất luận Gia Gia là tù nhân mệnh đế vương, Gia Gia đều chỉ là hầu của ngài."
"Xin ngài, đừng đuổi Gia Gia ." Gia Gia ngẩng đầu, mắt rưng rưng lệ.
Thiên hạ dù rộng lớn, quyền lực dù to lớn, nàng chỉ dâng hiến tất cả cho ánh sáng của .
Tuệ Tuệ im lặng một lúc lâu.
Giọng của nàng nhẹ, như thể sẽ tan biến theo gió bất cứ lúc nào.
"Ngươi nguyện ý trở thành hầu của ? Người hầu trọn đời trọn kiếp? Bất kể ngươi ở , chúng đều sẽ gặp ." Người hầu của thần minh.
Gia Gia đầy kinh ngạc nàng.
Ngay lập tức che giấu niềm hân hoan tột độ trong lòng, lớn tiếng : "Gia Gia đồng ý."
Tuệ Tuệ nhắm mắt vô cùng sảng khoái, đầu ngón tay hiện một vệt m.á.u mỏng manh.
Tại giữa trán của Gia Gia xuất hiện một điểm sáng: "Cùng lo âu với những điều lo âu, cùng vui mừng với những niềm vui, cùng trường thọ, theo qua nhiều thế hệ."
Gia Gia chỉ cảm thấy trán mát lạnh, khỏi : "Theo qua nhiều thế hệ, hầu hạ mãi mãi, Gia Gia nguyện sẽ lo âu với những điều lo âu của ngài, vui mừng với những niềm vui của ngài, trở thành thanh kiếm trong tay ngài."
Khế ước thành lập, Gia Gia chỉ cảm thấy trong lòng một mối liên hệ kỳ lạ nào đó với Tuệ Tuệ.
Khác với những hầu bình thường, giống như kiếm linh của kiếm tu.
Có thể thông hiểu tâm ý của nàng, thể trở thành thanh kiếm trong tay nàng.
"Chủ tử."
Tuệ Tuệ hai tay đỡ Gia Gia dậy, hai .
Bỗng nhiên, mí mắt Tuệ Tuệ giật giật.
Từ xa, tiếng của Ngôn Lãng vang vọng, khuôn mặt giấu vẻ hốt hoảng.
"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ mau về nhà!!"
"Nương xảy chuyện , nương sắp sinh !!"
Ngôn Lãng lộ vẻ hốt hoảng hiếm hoi, đôi lông mày thanh tú của thiếu niên giấu sự lo lắng, bế Tuệ Tuệ chạy một mạch.
Tuệ Tuệ cảm thấy lòng chùng xuống.
"Chuyện gì ? Nương vẫn đến kỳ sinh nở mà?"
Hơn nữa, ngày hôm qua nàng mới xem bói, sẽ sinh nửa tháng nữa.
Giữa tháng hai mới là thời điểm sinh .
"Sáng nay nương gặp một thiếu niên, thiếu niên đó..." Ngôn Lãng nghiến răng nghiến lợi, và luôn cảm thấy thiếu niên đó quen thuộc.
Ngôn Lãng kịp giải thích, một đường dắt theo Tuệ Tuệ lao về huyện nha.