Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:39
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trong thôn tạm thời vẫn thể thiếu tiểu cữu cữu, đợi thôn định sẽ cho tiểu cữu cữu cũng dọn về huyện thành. Tay nghề y thuật của , mua một toà nhà nhỏ cho bốn ở thành vấn đề."
Câu của Ngôn Xuyên khiến tâm trạng của Lâm thị an tâm hẳn.
Thiên tai liên tục xảy , nàng xa mới đoàn tụ.
Khắp nơi đều đang di tản, nhưng may mắn thôn Vương Gia, huyện Tú Sơn, nhờ Tuệ Tuệ mà thoát kiếp nạn.
Ai thể ngờ , nơi cằn cỗi nhất, chịu nhiều thiên tai nhất nhen nhóm lên hy vọng nhiều nhất?
Sáng ngày kế tiếp, Tuệ Tuệ chủ bộ đón .
Chỉ vài ngày, huyện thành liền trở nên rực rỡ hẳn lên.
"Tất cả quan huyện đến Tú Sơn đều tham lam, mới khiến Tú Sơn thành như ."
Thành phố Tú Sơn nhà cửa đổ nát, khắp nơi tan hoang.
Vài đời quan huyện tham lam, luôn dùng vô lý do để vòi tiền từ các thương nhân, khiến vô thương nhân bỏ .
Hiện tại, Tuệ Tuệ chi một khoản tiền, sửa sang huyện thành, treo đèn lồng đỏ khắp nơi, thắp sáng suốt đêm. Nhìn , mới mẻ.
"Học đường cải tạo từ nhà cũ, lẽ thể tuyển nhận học sinh tháng tới. Chỉ là khó tìm phu tử..." Chủ bổ lo lắng.
Tuệ Tuệ nhớ đến tam thúc gì của , bèn nhíu mày.
Tuy là tú tài, nhưng nghèo túng.
"Ngoài trường học một con phố, nhà ở bên đó bán như thế nào?" Diện tích lớn, chỉ đủ cho một gia đình bốn đến năm sinh sống.
Đây là kích thước nhà ở dân cư thông dụng.
"Trước đây xây dựng học đường, vị trí hẻo lánh, một hộ chỉ tốn bốn năm mươi lượng. Bây giờ vì xây dựng học đường, giá cả cao hơn một chút. nếu quy đổi lương thực thì giá cũng cao lắm." Chủ bộ khổ một tiếng.
Bây giờ lương thực đều dùng để bảo vệ mạng sống.
Tuệ Tuệ hỏi: "Bây giờ xây dựng mười toà nhà nhỏ cần bao nhiêu tiền?"
Chủ bộ : "Cách rẻ nhất là thanh toán một nửa bằng lương thực, một nửa bằng bạc. Tính , chỉ cần hơn ba trăm lượng là thể xây dựng xong." Ở nông thôn, nhi tử thường chia nhà, một căn nhà lớn độc lập thể tốn hàng trăm lượng bạc.
Một cái sân nhỏ xinh trong thành, ba hoặc bốn căn phòng nhỏ bao quanh một sân nhỏ, thực tế chi phí xây dựng chỉ vài chục lượng bạc.
Hiện tại nàng cai quản huyện thành, thể tiết kiệm tiền mua đất và chi phí nhập hộ.
Ngày nay nhân công rẻ mạt, nên chi phí càng rẻ hơn.
"Ta cấp cho ngươi sáu trăm lượng, một nửa sửa mười tòa nhà nhỏ. Một nửa cửa hàng..." Hôm qua Đại ca lẩm bẩm, là học trò đông như , lượng qua lớn, dễ kiếm tiền.
Nàng liền để tâm.
"Đi dán cáo thị, tú tài miễn phí nhập hộ, mỗi tháng năm mươi cân lương thực, nếu ký hợp đồng dạy học, nhận chức ba năm sẽ tặng miễn phí toà nhà nhỏ độc lập."
Ba năm , Tuệ Tuệ tin rằng, họ sẽ tự nguyện ở .
Ngô chủ bộ trợn tròn mắt.
Hắn chỉ tiện miệng báo cáo thôi, ngờ đối phương thể giải quyết vấn đề!
Tú tài tuy là quý giá, nhưng thời buổi cũng là lũ vô dụng nhất.
nếu đổi lấy căn nhà nhỏ riêng biệt, bao ăn bao ở và cung cấp lương thực, ơi, đám tú tài sẽ tranh vỡ đầu!
Có tiền, chính là ngang tàng!
Tiểu cô nương mặc một bộ áo khoác đỏ rực, cổ áo còn một chùm lông thỏ bông xù, trông ngây thơ và dễ thương.
Mà nơi nàng đến, thì nơi đó bá tánh trong thành đều dừng và cúi đầu chào nàng.
Đột nhiên, trong góc khuất thoáng thấy một bóng lén lút.
"Nhanh lên! Bắt lấy , cái thứ c.h.ế.t tiệt , ăn trộm lương thực là mạng !"
"Tóm lấy nhanh! Hắn còn ăn trộm tiền cứu mạng của con nữ nhi nữa, thật là tên vô liêm sỉ!"Một tiếng thê lương vang lên.
Tên trộm lao thẳng về phía Tuệ Tuệ.
Chưa kịp đến gần, hộ vệ do Phó Cửu Tiêu để đá ngã lăn đất.
Tên nam nhân rên rỉ một tiếng, lương thực và tiền bạc trong tay rơi lả tả.
Hắn gượng dậy, nhưng chằm chằm lưng Tuệ Tuệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-151.html.]
Gia Gia thở hắt một , sắc mặt tái nhợt, cả như ký ức trong quá khứ bao trùm.
Chỉ thấy gã nam nhân đáng khinh bỗng chốc nở nụ : "Tiện nhân, ngươi chạy ? Lão tử dặn ngươi , mỗi bán ngươi , ngươi chạy về! Lần , ?"
"Cút sang đây cho lão tử!! Ta hôm nay đánh gãy chân ngươi mới thôi!"
Nam nhân loạng choạng dậy, hai mắt đỏ ngầu với vẻ tham lam.
"Lão tử nợ tiền ngoài , chỉ chờ ngươi đến trả. Tiếc là cái mặt ngươi , nếu bán chỗ phục vụ cho , nhất định sẽ giá cao." Ánh mắt nam nhân lóe lên vẻ tiếc nuối.
Tiếc lúc đó uống quá say, bỏng nát nửa khuôn mặt của nàng.
Chiếc túi da lồi lõm trông thật ghê sợ.
Gia Gia mặt trắng bệch, run rẩy nhẹ, như thể chìm đắm trong ký ức xưa.
"Cút đây, ngươi thấy ?" Nam nhân quát lớn.
Tuệ Tuệ nhíu mày nhẹ: "Nàng là cứu, khế bán cũng trong tay . Ngươi là cái thá gì mà lệnh cho nàng!"Tuệ Tuệ trong tuyết, trông như một tiểu thư nhà giàu môi đỏ răng trắng.
Phía còn mấy vạm vỡ, khiến cho nam nhân chút sợ hãi.
Lập tức, nịnh nọt : "Cô nương , đừng để nàng lừa gạt. Nàng dẻo miệng nhất, giống hệt nàng. Còn trẻ mà nam nhân lừa lấy , tiếng bên ngoài tệ. Giữ loại bên cạnh, cẩn thận ảnh hưởng danh tiếng của cô nương."
"Còn mau theo !" Nam nhân trừng mắt Gia Gia một cách hung dữ.
"Hơn nữa nàng vốn dĩ hai con ngươi, sinh mang vận xui, ở bên cạnh ngài càng khắc hại ngài. Gia Gia, còn mau đây với ! Còn nhớ lời dặn ? Ngươi chính là con hoang, là kẻ mang vận xui, còn mau theo !"
Gia Gia lắc lư .
Tuệ Tuệ khẽ một tiếng.
"Dưới bầu trời , ai thể khắc ."
Mày liễu nhíu , khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ nghiêm túc, Gia Gia đang run rẩy, : "Sinh định đoạt, nhưng ngươi thể lựa chọn cách sống cho riêng ."
"Nếu ngươi bằng lòng theo về, sẽ trả cho ngươi khế bán . Từ nay về , chúng còn liên quan gì nữa!"
"Nếu ngươi chịu về, hôm nay ai thể mang ngươi !"
Tuệ Tuệ lùi nửa bước.
"Ta giao tả Nhị tả Tam giao cho ngươi, quyền lựa chọn là ở ngươi!"
Tuệ Tuệ vốn dĩ là thánh mẫu.
Nàng lòng trắc ẩn, nhưng cũng lúc quyết đoán. Khi cần thu tay , nàng sẽ do dự, hề mảy may luyến tiếc.
Nàng luôn tỉnh táo một cách đáng sợ.
Gia Gia lúc chỉ một đối mặt với cha dượng cũ.
Nam nhân đó từ lúc nàng sinh hạ thấp nàng xuống tận cùng, bốn năm trời, từ khi ý thức, nàng chịu đựng sự đánh đập và mắng chửi của .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng thậm chí chỉ nghĩ đến tên thôi cũng sợ hãi đến mức thở dồn dập, n.g.ự.c thể hít thở nổi.
Nàng nghĩ đến .
Người đáng thương ép gả , luôn điên điên dở dở.
Nàng bản tính yếu đuối, rõ ràng cơ hội trốn thoát, chỉ vì tiểu cữu cữu van xin nàng, dùng tiền sính lễ đó để cưới vợ.
Nàng đành mang bụng bầu gả .
Cha dượng do thương mà con, tính tình trở nên quái đản và điên cuồng, thường xuyên say xỉn trở về nhà đánh đập mẫu .
Mẫu luôn âm thầm chịu đựng.
Sau khi chính đời, nàng luôn cảm thấy ánh mắt mẫu gì đó khác thường.
Có vẻ như vô cùng ghét bỏ, thậm chí thường xuyên che mắt .
Đêm khuya nọ, trong bóng tối, nàng vô tình mở mắt , bỗng thấy mẫu lạnh lùng, giọng băng giá: "Ta thật móc đôi mắt của ngươi ." Lúc đó, nàng sợ hãi đến cứng đờ, cả đêm dám nhắm mắt.
Mẫu yêu thương nàng, thậm chí vì nàng mà bán chốn lầu xanh kiếm tiền.
nàng cũng .
Mẫu ghét nàng.
Có lẽ, ghét cha ruột của nàng, và vì thế cũng ghét luôn cả đôi mắt đồng tử kép giống hệt cha ruột của nàng.