Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:21
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhưng ý kiến gì. Nàng còn nhỏ nên nhiều chuyện cái cái .
Ngôn Xuyên tò mò: "Ngươi từ ?"
"Chỉ cần theo là . Có thể lớn thành một con heo to." Tiểu cô nương hất tay áo, vẻ mặt đầy bí ẩn.
Diễn Xuyên vốn nghi ngờ lời của nàng, lập tức đồng ý, chỉ chờ đến khi trời ấm áp sẽ bắt đầu.
Hiện tại trời lạnh, sợ heo qua nổi.
"Tương lai ai học hành tử tế thì cho chăn heo. Thêm xới phân gà phân heo..." Tuệ Tuệ một cách ranh mãnh.
Ngôn Xuyên khỏi đồng tình cho đám hài tử .
"Các thôn ai học cũng thể đưa đến nhập học."
Ngôn Xuyên gật đầu đáp ứng: "Tự nhiên như ."
" , Lục lão gia tử mời đến phủ hàn huyên. Nghe đầu bếp nhà ông là Kinh Đô đến, nấu ăn ngon."
Tuệ Tuệ liền lập tức sáng mắt, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ trang trọng.
"Lão gia tử là quan lớn về hưu từ triều đình, đáng lẽ đến thăm hỏi. Có lẽ còn thể mời ông dạy học nữa."
Ngôn Xuyên lật trắng mắt, chắc là thăm hỏi đầu bếp thôi.
Vị lão gia tử toát lên khí thế phi thường, liền quan nhỏ.
Chỉ e rằng ở kinh đô địa vị khá cao.
Tú Sơn cách kinh đô xa xôi, nơi đây cũng dò hỏi tin tức gì.
Ngôn Xuyên cũng chỉ đành thôi.
"Trong thôn thỏa ?"
"Trong thôn ngươi cứ yên tâm , đều ngươi là nên việc lớn, cần lo lắng cho thôn. Cha vài ngày nữa cũng sẽ lên huyện thành, sinh nhật Nguyên Tiêu của ngươi, họ nhất định sẽ đến."
Hiện tại, Tuệ Tuệ tạm thời quản lý huyện Tú Sơn, cả nhà tạm thời cũng thể ở trong nha huyện.
Ngôn Xuyên trong lòng nghĩ, nhà hiện tại chút tiền dư, tận dụng cơ hội mua nhà trong thành.
Gia đình họ cố gắng hết sức để đuổi kịp tốc độ trưởng thành của Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ trưởng thành lên nhanh.
Dù chuẩn tinh thần, nhưng Ngôn Xuyên cũng ngờ rằng Tuệ Tuệ gặp gió biến thành rồng và trưởng thành nhanh đến .
"Tốt quá, ăn thịt viên tứ hỷ do mẫu ." Tiểu cô nương mỉm .
Gia Gia lén lút liếc nàng một cái. Đừng vẻ oai phong của tiểu chủ tử lúc ban ngày.
ban đêm nhớ Lâm thị mà sướt mướt.
Ra ngoài vặn gặp Ngôn Lãng đeo cung , Tuệ Tuệ mí mắt giật lên một cái.
"Nhị ca, quấn cho ngươi miếng da lên cung mà?"- Tuệ Tuệ thấy đeo cung tên rầm rộ phố, liền lao lên chặn .
Ngôn lãng gãi gãi gáy: "Ta thấy miếng da đó che mất vẻ của nó."
Hắn thật sự yêu thích chiếc cung chết.
Hắn tự ý tuyên bố rằng chiếc cung chính là tức phụ nhi của .
Tuệ Tuệ há miệng thở dốc: "Hay là, chúng quấn nó ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Tuệ nhăn nhó, chiếc cung trong ánh sáng ban ngày càng trở nên lấp lánh, khí tức huyền ảo gần như trào ngoài.
"Tại ? Tuệ Tuệ, ngươi sợ gì ?" Ngôn Lãng khó hiểu.
Tuệ Tuệ thở dài, ca ca một cách nghiêm túc: "Ta sợ chủ nhân cũ của nó sẽ tìm đến."
Ngôn Lãng??
Ngôn Xuyên??
Gia Gia??
Chủ nhân cũ??!
Ngôn Lãng rùng , cây cung ... hóa là do nàng trộm ?
Bảo nàng cứ lén lút, hoá là sợ chủ cũ đến đòi!
"Cây cung của ai ? Tuệ Tuệ, chúng thể những việc trộm cắp ." Ngôn Xuyên cau mày, vẻ mặt chút nghiêm khắc.
Tuệ Tuệ khả năng phi thường, nhưng thể sai đường.
"Hắn ngầm đồng ý cho lấy, đồng ý, khi tặng còn vui! Chỉ là cho đưa cho khác dùng." Tuệ Tuệ hề ăn trộm của , Tuệ Tuệ chỉ , kể chuyện ngươi biến thành thỏ ngọc ôm trong lòng Hằng Nga cho nàng .
Sau đó tự tặng nó cho nàng.
Và vui đến nỗi lộ cả hàm răng, thậm chí răng còn kêu ken két.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-144.html.]
Những đó ở Thần giới tại , lên đều khác với phàm.
Thích cắn răng .
Tuệ Tuệ từ lấy một dải lụa màu xanh lam đậm, miệng lẩm bẩm điều gì đó, từng chút một quấn quanh cây cung.
Cây cung tên nàng phong ấn chín phần sức mạnh, giờ đây ở nhân gian nhiều nhất chỉ coi là một bán thần khí.
Đến trưa, cuối cùng Tuệ Tuệ cũng đến cổng Lục phủ.
Gia đình họ Lục vốn là nhà khoa bảng, từ khi sinh Lục lão gia, gia đình họ Lục mới thực sự phát đạt.
Sau khi Lục lão gia tử đỗ đạt cao, cả nhà chuyển đến kinh đô.
Tại quê nhà Tú Sơn, chỉ còn vài hầu trông coi nhà cũ.
Bên ngoài phủ Lục gia.
Có một chiếc xe ngựa đang đậu bên ngoài.
Trên chiếc xe ngựa lộng lẫy in chữ "Thẩm", xung quanh xe ngựa ít thị vệ hộ tống.
Ngôn Xuyên dắt Tuệ Tuệ ở một bên, sợ xe ngựa Tuệ Tuệ hoảng sợ.
"Cô nương, ngài chuẩn thế nào ? Lục đại nhân học thức uyên thâm, tài năng xuất chúng, ở kinh thành vô công tử tiểu thư bái sư."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nếu như ngài thể bái sư ông , ắt hẳn sẽ điện hạ coi trọng, cũng lợi cho chuyện hôn sự." Thị nữ cẩn thận dìu đỡ một nữ tử đang đội mũ che mặt xuống xe.
Nữ tử đó mười hai tuổi, tuy rõ mặt nhưng dáng vẻ kiêu hãnh, khí chất ẩn hiện khiến dám thẳng.
"Quê hương của Lục đại nhân ở cái nơi ? Trước đây từng đến." Thiếu nữ họ Thẩm nhíu mày, giọng phần bực bội.
"Cô nương ơi, ngài nhịn nhịn . Đây là tin tức mà tốn nhiều công sức mới hỏi đó." Nha bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Sau lưng nàng còn sáu hầu theo, mỗi hầu tay bưng một chiếc hộp quý giá, bên trong chỉ e rằng là những báu vật kỳ lạ.
"Nơi hẻo lánh nghèo túng, vài ngày còn trải qua một trận chiến lớn, vất vả cho cô nương một chuyến ." Nha dỗ dành nàng cửa.
Thẩm cô nương khẽ hừ một tiếng, nơi xám xịt bẩn thỉu, ánh mắt của những kẻ ngu dân khiến nàng thích.
Vừa đầu , liền thấy ba cửa Lục phủ.
"Lục đại nhân cũng thật là, về ở nông thôn, cái lũ mèo chó nào cũng đến bủa vây. Nếu chúng tiếng tăm của Lục đại nhân ở kinh đô, e rằng sẽ liều mạng nịnh bợ."
Ngôn Xuyên nhíu mày.
Hắn rằng nữ tử kiêu căng đang về ba bọn họ.
"Cô nương, ngàn vạn đừng xen chuyện . Cả đời họ thể nào hiểu sự phồn hoa của kinh thành, cũng như cây trâm cài đầu mà ngài mang theo bên , e rằng cả đời họ cũng kiếm nhiều tiền như ." Nha khúc khích, khinh miệt liếc Ngôn Tuệ Tuệ.
"Ngài, nếu bái nhập trướng Lục lão gia, dù là tiểu thư phủ Thừa Ân Hầu cũng thể sánh bằng ngài."
Thẩm cô nương nhẹ nhàng mỉm .
Ngôn Kiều Kiều, của phủ Thừa Ân Hầu, địa vị cao quý trong kinh thành. Tuy nhiên, nàng Lục lão gia tử từ chối nhận tử. Nếu như Lục lão gia tử nhận chính tử, chuyện sẽ ?
Thẩm cô nương nở nụ bí ẩn.
Vậy chẳng là giẫm đạp lên đầu Ngôn Kiều Kiều ?
Hai ngoài cửa, lập tức thị vệ tiến lên gõ cửa.
Tiểu đồng nhà họ Lục là đưa về từ kinh thành, sớm rõ chuyện , sắc mặt nhàn nhã : "Lão gia nhà trở về là để dưỡng sức, gặp khách khứa bên ngoài, xin quý nhân về."
Nha lập tức cau mày, nhưng vẫn cố nén giận : "Xin hãy thông báo một tiếng, đại nhân là đầu các học sinh trong thiên hạ, tiểu thư nhà chúng ngưỡng mộ tài năng của Lục đại nhân, đặc biệt đội tuyết đến đây."
"Trời lạnh giá và giặc ngoại xâm, xin hãy thương cho tấm lòng của tiểu thư, mặt thông báo một tiếng. Tiểu thư nhà chúng họ Thẩm." Nha tiến lên một bước, từ trong tay áo lấy thứ gì đó lấp lánh.
Tuệ Tuệ chằm chằm, mong mỏi, đó kêu to: "Đại ca, tại nàng nhét lá vàng cho tiểu ca ?"
Cả hội trường im bặt.
Tiểu đồng mặt đỏ bừng, hoảng hốt vẫy tay: "Nô tài cô nương thông báo, tiền nước cần thiết." Tiểu đồng sợ hãi đến mất hồn. Lão gia nhà liêm chính, ngay thẳng, quá liều lĩnh.
Tiểu đồng đóng cửa chạy nhà.
Cô nương họ Thẩm sắc mặt lập tức tối sầm .
Mặt của nha đầy vẻ tức giận, sang quát mắng: "Đồ thứ nhiều chuyện, ai bảo ngươi linh tinh!"
"Sao thế? Chưa từng thấy lá vàng ? Cũng thôi, loại thôn dã như ngươi, sinh ở nông thôn, lớn lên ở nông thôn, cả đời chỉ cày cuốc kiếm ăn đất, lấy mà thấy thứ !"
"Lần mà còn dám bậy bạ, xé rách cái miệng của ngươi!"
"Hạnh Nhi..." Thẩm cô nương mặc cho tỳ nữ mắng xong mới nhàn nhạt gọi một tiếng, tỏ vẻ nhân từ.
"Thôi , tiểu hài tử hiểu chuyện. Bọn họ, e rằng từ đầu đến cuối cũng Lục gia là nào." Thẩm cô nương từ đầu đến cuối thèm Ngôn Tuệ Tuệ lấy một cái.
Giọng điệu cao cao tại thượng, như thể nàng là mây trời cao vút, còn Tuệ Tuệ chỉ là bùn lầy ven đường.
Sắc mặt của Ngôn Xuyên đen kịt .