Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:11
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ bộ sắc mặt khó coi, vùng Tú Sơn nghèo, ngoài vị trí địa lý , cũng bởi vì gặp vị quan huyện .
Nền tảng vơ vét sạch sẽ, huyện thành của ai mà nghèo như thế ???
Chả trách năm nào cũng xếp chót vót, nghèo cả nước Đại Việt đều nổi tiếng.
Ngôn Xuyên trầm ngâm một lát: "Hiện tại moi xác thu ba vạn chín nghìn lượng, chiếc răng vàng và miếng ngọc bội vẫn bán, tạm thời tính. Cộng thêm sáu nghìn lượng của huyện thành, còn bốn vạn năm nghìn lượng."
"Trước tiên lấy một vạn lượng, sửa chữa những căn nhà đổ nát trong thành và những bức tường thành hư hỏng, đây là việc quan trọng hàng đầu, để đề phòng quân địch phản công."
Chủ bộ lập tức ghi chép .
"Bổ sung thêm mười lăm nghìn lượng bạc, thống nhất xây dựng lăng mộ cho những chiến sĩ hy sinh. Đến lúc đó, và Tuệ Tuệ sẽ tìm Kiếm một mảnh đất xây lăng mộ thích hợp. Sau để con cháu đời đến viếng, ghi rõ năm nào, trận chiến nào, bảo vệ bao nhiêu . Đây là công lao và cũng là vinh dự."
"Phát thêm cho gia đình họ một trăm lượng tiền trợ cấp hoặc quy đổi thành lương thực, chia đôi thành tiền và lương cũng . Những chiến sĩ thương, thiếu tay chân đều năm mươi lượng, những thương nhẹ và tham chiến đều mười lượng."
"Bất kể nam nữ, chỉ cần ai từng bảo vệ thành trì đều thưởng."
"Tướng sĩ trong thành chúng quá ít, mà phần lớn đều già yếu, ốm đau, thể chiến đấu."Ngôn Xuyên cau mày, để ý đến ánh mắt sáng rực của lão giả bên ngoài cửa đang .
"Hiện nay lưu dân nhiều, mà đa lưu dân đều tin tưởng Tuệ Tuệ, họ cũng cùng với chúng bảo vệ Tú Sơn. Tình nghĩa tầm thường, Tú Sơn ... cũng nên cho họ một cơ hội."
Mắt Ngôn Xuyên lấp lánh ánh sáng nhạt.
Kể từ khi rời khỏi nhà cũ, dường như đang dần cởi bỏ những sợi dây trói buộc chính , dần dần lộ bản chất thật sự của .
Thiếu niên nhíu mày, nụ ẩn hiện: "Hầu hết lưu dân đều đến đây để lánh nạn, mong tìm một nơi yên bình để sinh sống."
"Huyện Tú Sơn là nơi gì." Ngôn Xuyên ho khan một tiếng.
Tuệ Tuệ lườm một cái và : "Cái gì mà là nơi ? Rõ ràng là cả huyện thành đều trốn chạy, chỉ tiếc là ai nhận..." Thậm chí năm nào cũng là nơi thuế thu nhập thấp nhất Đại Việt.
Gần biên giới, thường xuyên quân địch.
Hơn nữa, hạn hán ba năm khiến cho hầu hết dân địa phương đều bỏ trốn khỏi nơi đây.
bây giờ, họ Tuệ Tuệ.
"Chỉ cần họ đồng ý gia nhập đội quân bảo vệ huyện Tú Sơn, họ sẽ miễn phí định cư và nhận lương mỗi tháng ba lượng bạc và năm mươi cân gạo mì khi gia nhập đội quân."
"Họ tiền xây nhà, thể ứng cho họ. Ứng ba năm, một trăm lẻ tám lượng. Như cũng đủ xây một căn nhà, ăn uống gạo mì no đủ, Tết nhất còn biếu thêm thịt cá, như thu hút ?"
Ngôn Xuyên lấy bàn tính gõ cạch cạch mấy cái: "Tên Ly Vương dọc đường cướp bóc lương thực, chúng thu giữ của chín mươi sáu xe, tổng cộng gần mười vạn cân lương thực."
"Hãy tung tin ngoài rằng chúng chỉ tuyển một nghìn đầu tiên."
"Thực tế tuyển bao nhiêu ?"
Ngôn Xuyên Tuệ Tuệ, từ khi Tuệ Tuệ tiếp quản thôn Vương Gia, thôn Vương Gia ngày càng phát triển, giờ đây tới năm sáu trăm hộ vệ.
"Tạm thời tuyển hai nghìn ." Viết một nghìn, đó là để khích lệ tích cực tham gia.
Chủ bộ chữ nhanh, chỉ chốc lát xong bảng cáo thị.
Nhấn con dấu của quan huyện, và đóng dấu .
"Dán lên cổng thành."
"Phải , nhanh chóng dựng sạp ở cửa, lát nữa e rằng sẽ đến xin báo danh."
"Các nha dịch trong thành, chỉ cần tuân thủ quy củ, thứ đều đối xử theo mức ."
Ngôn Xuyên tính toán: "Hiện tại trong thành trải qua một trận chiến lớn, nhất định lo liệu hậu sự cho ."
"Tiền chi phí cho thương đều ghi sổ sách của quan phủ, liều mạng vì quan phủ, tự nhiên để họ móc hầu bao. Bổ sung năm ngàn lượng, kinh phí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-140.html.]
Tuệ Tuệ thở dài thườn thượt: "Còn mười lăm ngàn lượng?"
Ngôn Xuyên gật đầu.
"Các huyện khác, thông thường dự trữ bao nhiêu tiền?"
Ngôn Xuyên nhướng mày: "Chúng nên so sánh bản với khác, vì cùng chúng là nơi nghèo nhất Đại Việt. Năm ngoái, thuế chúng nộp chỉ bằng một nửa của vị trí thứ hai từ lên."
Ba năm hạn hán liên tiếp, ruộng đồng thu hoạch gì, lấy tiền nộp thuế?
Dân nghèo khắp nơi tha phương cầu thực, thậm chí bán con, bán cái.
Lục lão gia tử ngoài cửa, bỗng dưng cảm thấy...
Nhóm thanh niên tuổi trẻ thông minh hơn ông tưởng tượng.
Hơn nữa, ai trong họ nghĩ đến việc tham nhũng tài sản thu .
"Tốt! Làm lắm!" Lão gia tử bước nhà với đôi chân chữ bát, khẽ vỗ tay. Nhìn những trong nhà, ai cũng trẻ trung lạ thường, ông khỏi ngạc nhiên.
Trước tiên, ông Ngôn Xuyên một cái. Thiếu niên thông minh hơn , là một mầm non .
Cuối cùng, ông về phía Tuệ Tuệ.
Não oa còn quá nhỏ, thậm chí ghế đẩu cũng cao bằng ông.
Khó thể tưởng tượng, chính đứa nhỏ , trong lúc quân địch hung hãn công thành, dũng cảm tường thành, chỉ huy tiến lên.
Loại dũng khí , ông từng chứng kiến.
"Phải chăng ngươi là Tuệ Tuệ?" Lục lão gia tử vốn dĩ chuyện to, khiến cho tất cả con cháu trong Lục phủ đều sợ hãi ông.
Chỉ cần ông cau mày, lũ tôn tử cũng thể run rẩy cả .
Lúc , khuôn mặt lão gia tử nở nụ rạng rỡ như hoa cúc.
Điều khiến Tuệ Tuệ vô cùng ghét bỏ, nàng gật đầu .
"Ngươi tránh xa , ngươi xí đến ."
"Phụt..." Tiểu hộ vệ trẻ tuổi lưng Lục lão gia tử nhịn bật .
Thật là quả báo nhãn tiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tại kinh thành, ai nấy đều nịnh bợ ông, kết quả ông nể nang chút nào mà đuổi ngoài cửa.
Hiện tại gần gũi với một tiểu cô nương. Kết quả ghét bỏ vì đầy nếp nhăn.
Ha ha ha ha ha! Lũ công tử bột ở kinh thành chắc tức giận đến phát điên !
Lão gia tử sắc mặt cứng đờ, hắng giọng một cái, thẳng : "Khụ, già ..."
Ây da, ông chỉ cảm thấy năm nay sức khỏe sa sút trầm trọng nên mới về quê xem một chuyến.
"Ngài là... ?"
Tiểu hộ vệ trẻ tuổi tiến lên : "Vị là Lục lão gia, chính là chủ nhân Lục phủ ở phía nam thành."
Chủ bộ sững sờ một chút: "A!!" Ngay lập tức vui mừng dậy.
"Toà nhà đó năm nào cũng tu sửa, nhưng bao giờ ai ở, chỉ vài nô bộc già dọn dẹp nhà cửa."
"Nghe toà nhà đó là nhà cũ của một vị quan nào đó trong kinh thành... Ngài... là Lục đại nhân?
Mọi ở huyện Tú Sơn đều một vị quan lớn xuất từ đây, nhưng ai vị quan đó chức cao đến . Lục đại nhân che giấu kỹ. Cả đời ông thanh liêm và nghiêm khắc, sợ từ quê nhà tìm cơ hội nịnh bợ ông.