Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:03
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt Phó Cửu Tiêu sáng bừng lên.
"Ngươi tặng quà cho ?" Phó Cửu Tiêu giọng bắt đầu cao lên.
Đây là đầu tiên Tuệ Tuệ tặng quà cho .
"Vậy, ngươi tha thứ cho ?" Phó Cửu Tiêu hớn hở, trải qua vô giáo huấn của thái phó, đây là đầu tiên lộ rõ vẻ vui sướng.
Tuệ Tuệ gật đầu lia lịa.
"Vậy ngươi lừa nữa nhé, nếu còn lừa nữa, sẽ bao giờ tha thứ cho ngươi . Sẽ nguyền rủa ngươi..."
Tâm trạng của Tuệ Tuệ đổi, mắt đảo một vòng.
"Sẽ nguyền rủa ngươi cưới vợ, sống độc cả đời." Tuệ Tuệ khoanh tay ngực, vẻ hung dữ.
Phó Cửu Tiêu khẽ một tiếng.
Hắn ý định lấy vợ trong đời .
Nữ nhân chỉ cản trở tốc độ vung kiếm của thôi.
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ lừa Tuệ Tuệ nữa." Phó Cửu Tiêu lập tức hứa hẹn.
Trong lòng tràn đầy mong đợi, ánh mắt cũng sáng lên vài phần.
Hắn ai chào đón trong suốt cả cuộc đời, vì tự nhiên ai chuẩn quà cho .
Món quà mà Tuệ Tuệ tặng , nhất định mang theo bên lúc nơi, cất giữ cẩn thận, và thỉnh thoảng lấy xem.
"Ngươi chăm sóc nó thật đấy, nuôi nó lâu lâu." Nàng cố ý chọn một con lớn nhất và béo nhất để nuôi.
Phó Cửu Tiêu đáy mắt mang theo nụ nhàn nhạt.
"Được, hứa với ngươi. Ta sẽ nuôi nó đến già... thậm chí còn thể cho nó sinh con!"
Có vẻ như đây là con vật cưng mà Tuệ Tuệ yêu thích nhất.
Hắn tài đức gì, mà Tuệ Tuệ nguyện ý đem con vật cưng mà nàng yêu thích nhất tặng cho .
Hắn sẽ nuôi dưỡng nó thật trong tương lai.
"Vậy ngươi nhắm mắt ?" Tuệ Tuệ dậy, vẻ mặt phấn khích.
Lâm thị luôn canh chừng nàng chặt chẽ, cho nàng đem , chỉ Cửu Tiêu ca ca hợp với nàng.
Phó Cửu Tiêu nheo mắt.
Chỉ cảm giác một bàn tay mềm mại nắm lấy tay , kéo lòng bàn tay phẳng .
Rồi...
Phó Cửu Tiêu nhíu mày nhẹ, trong lòng bàn tay chỉ cảm thấy thứ gì đó mềm mại đang cử động. Bò qua bò , ngứa, lòng bàn tay khẽ khép , vẻ nhỏ bé.
Phó Cửu Tiêu bỗng dưng dâng lên một linh cảm lành.
"Tuệ Tuệ, nhớ đây nguy nuôi thú cưng mà?" Phó Cửu Tiêu chỉ cảm thấy thứ mềm mại , như là vật gì đó xương.
" , bắt dịp Tết."
"Nương , Tết đến bái , bảo chuẩn quà nhỏ. khi mang về, nương hoảng sợ tái mét mặt, cho tặng."
"May mà Phó ca ca sở thích giống ." Giọng nhỏ của Tuệ Tuệ tràn đầy niềm vui.
"Phó ca ca, ngươi mở mắt . Đinh đinh đinh... Vui ? Nhìn nó xem đáng yêu nào? Có xanh nào? Có mập mạp nào? Mỗi ngày đều cho nó ăn nhiều lá non, nó béo ú ị lên kìa..."
Phó Cửu Tiêu mở mắt , liền thấy khuôn mặt hớn hở và con sâu xanh to lớn đang ngọ nguậy lòng bàn tay !!!
Món quà mong đợi, hóa là con sâu xanh to lớn!!
Con sâu màu xanh lục to bằng ngón tay của !!!
Lão lục khốn khiếp!!!
Phó Cửu Tiêu chỉ cảm thấy mắt tối sầm , suýt nữa ngã từ mái nhà xuống.
Hít một thật sâu, lòng bàn tay run rẩy hỏi nàng: "Đây... chính là món quà mà ngươi dày công chuẩn cho ?"
Tuệ Tuệ gật đầu đầy mong đợi: "Thích ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-137.html.]
Phó Cửu Tiêu khó khăn thốt : "Thích... thích."
"Nó đáng yêu ?"
"Nên, thể... đáng yêu nhỉ..." Phó Cửu Tiêu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chiến trường, thể dùng một đao c.h.é.m bay đầu kẻ thù, nhưng con sâu bọ màu xanh lục đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay , thực sự khiến đổi sắc mặt.
"Vậy thì ngươi chăm sóc nó cẩn thận, xem bất cứ lúc nào. Ta tin rằng ngươi nhất định thể nuôi dưỡng nó ."
"Ngươi còn sẽ cho nó sinh con?"
Phó Cửu Tiêu sắc mặt cứng đơ, ha, hận thể đánh c.h.ế.t bản lúc nãy.
"Cái ... nghĩ, chắc thể nuôi nó?" Phó Cửu Tiêu con sâu bọ to lớn với vẻ mặt ghét bỏ, khi thấy Tuệ Tuệ lấy một chiếc lồng nhỏ xinh xắn, mới hóa nàng luôn mang theo nó bên !
"Ta tin tưởng ngươi."
Tuệ Tuệ nheo mắt rạng rỡ, Phó Cửu Tiêu nụ toe toét của nàng, bỗng chốc bật . Vẫn là một hài tử.
Đem con sâu to bỏ lồng, tuy ghê tởm, nhưng Phó Cửu Tiêu cũng chỉ đành nuốt nước mắt nhận lấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thảo nào, Lâm thị ngăn cản nàng.
Nếu ...
Trưởng thôn dọa c.h.ế.t mấy lão gia tử, chuyện e rằng thể nào tránh khỏi.
Phó Cửu Tiêu dẫn theo Tuệ Tuệ xuống khỏi nóc nhà, lúc cửa thành dọn dẹp sạch sẽ.
"Hãy giao những tù binh còn sống cho , sẽ đưa về Vọng Sơn để nộp cho Lý Thận Chi. Tuy nhiên, Lý Thận Chi ..." Phó Cửu Tiêu nhíu mày, Lý Thận Chi là Trạng nguyên cách đây vài năm, vô cùng tài giỏi, nhiều tìm cách lôi kéo nhưng đều thành công.
Người đó hợp với , vì xui xẻo phụ hoàng giáng xuống Vọng Sơn, đối với cũng mấy thiện.
"Thôi , ngươi với Lý Thận Chi cũng gì thiết, nghĩ cũng khó cơ hội quen ." Phó Cửu Tiêu xoa xoa đầu nàng.
"Chốc nữa sẽ mang tù binh , Tú Sơn huyện tạm thời giao cho ngươi, bọn họ đều tin tưởng ngươi." Bây giờ trải qua một trận chiến lớn, vội vàng phái xuống tiếp quản, chỉ khiến cho bách tính phản cảm và bài ngoại.
"Còn mấy ngày nữa là sinh nhật , ngươi đợi đến Tết Nguyên Tiêu ? Tết Nguyên Tiêu là sinh nhật !" Tuệ Tuệ chút luyến tiếc, mặc dù tỷ tỷ biến thành ca ca, nhưng dường như cũng gì khác biệt.
Chỉ khác là n.g.ự.c phẳng , váy biến thành quần.
Phó Cửu Tiêu mặc một bộ áo giáp, áo giáp còn dính vết máu.
Lúc , đang xổm bên cạnh Tuệ Tuệ, mày nhíu dịu dàng, mắt chứa đầy nụ : "Ta còn về xử lý việc hậu chiến. Vị Ly Vương , e rằng đưa về kinh đô con tin."
"Ta sẽ ngươi cầu phong thưởng."
"Lúc phong thưởng, đừng để lộ tên , cứ là trưởng thôn Vương Gia ." Tuệ Tuệ nhỏ, Phó Cửu Tiêu cũng hỏi lý do mà gật đầu đồng ý.
"Sinh nhật của ngươi... sẽ về kịp." Phó Cửu Tiêu khẽ.
Thật là duyên, năm xưa và Phúc Bảo, tiểu thư phủ Thừa Ân Hầu, cùng ngày sinh nhật.
Giờ đây gặp Tuệ Tuệ, cũng cùng ngày sinh nhật.
Phó Cửu Tiêu dừng một lát: "Ta sẽ giữ gìn cẩn thận món quà ngươi tặng , nuôi nó thật , cho nó hưởng già dưỡng lão!"
Tuệ Tuệ nheo mắt .
"Ta sẽ để một phần binh sĩ bảo vệ an cho ngươi."
Phó Cửu Tiêu rời đầy nửa canh giờ.
Lúc ...
Một chiếc xe ngựa rực rỡ lăn bánh huyện Tú Sơn, phía một đội hộ vệ theo.
Người đánh xe ngựa tuyết phủ hai bên đường, : "Đại nhân, xem quân tiếp viện của Thái tử đến, con đường thông suốt, ngài cũng thể yên tâm ." Suốt dọc đường vội vã, thể của lão đại nhân sắp chịu nổi nữa.
Gió nhẹ thổi bay rèm xe, lờ mờ thể thấy một lão nhân tóc râu bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang ho khan.
"Tú Sơn là nơi cằn cỗi nhất trong Đại Việt. Mỗi đời Huyện lệnh đều giáng chức đến đây, một Huyện lệnh như , thể giữ thành trì?"
"Ôi Tú Sơn! Gặp tai họa , chỉ sợ m.á.u sẽ chảy thành sông!"
"Các lão, trời tuyết lớn lấp kín núi, ngài cũng thể gì . Hơn nữa, Thái tử điện hạ vội vã đến đây, hẳn cũng thể giúp đỡ gì đó. Chưa kể, bây giờ ngài trở về dưỡng già, cũng thể che chở cho Tú Sơn phần nào." Người đánh xe nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Thái tử?" Giọng của lão nhân trong xe ngựa khẽ nhíu mày.
"Ngài chỉ là thành kiến với Thái tử thôi. Hồi đó, Thái tử quỳ gối ba ngày van xin ngài nhận học trò, mà ngài cũng chịu." Lúc đó, Thái tử còn đang lén lút trốn ngoài.
Lão nhân khẽ lắc đầu.