Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:02:01
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bọn nhà giàu đúng là rắc rối."

"Răng rụng dùng vàng ..."

"Thắt lưng thì quấn chỉ vàng, đều mang ."

Ngôn Lãng cẩn thận dùng khăn tay bọc lấy chiếc răng vàng dính máu, Tuệ Tuệ tỏ vẻ ghê tởm.

Ngôn Lãng cũng dám dùng nó để dọa Tuệ Tuệ, chỉ bảo cất nó .

Khi Ly Vương ngoài, hốc mắt đỏ hoe, tay che miệng vẫn còn dính máu.

Cả đời , từng nếm trải sự nhục nhã nào như !!

hèn mọn , thế mà lột sạch , sờ mó khắp nơi xem còn giấu vàng bạc gì .

Hắn hối hận.

Ôi, hối hận quá!

Ngay cả thứ đồ đó cũng lôi kéo, sờ mó một hồi.

Một nhóm còn rì rào bàn tán, gãy cái "của quý".

Làm giả nó, đáng giá bao nhiêu chứ?

Đây là suy nghĩ mà con nên ?

"Phát tài , phát tài ! Chiến mã và giáp trụ thể giữ để dùng, áo bông thể lột cho lưu dân ." Lương thực tạm thời tập trung cất giữ, đợi đến khi thu hoạch xong mới phân chia cụ thể.

Phó Cửu Tiêu sờ sờ mũi, Ngôn Tuệ Tuệ đánh một trận, liền trở nên giàu đến chảy mỡ.

Hắn vẫn nghèo như ?

Trước đây cũng từng bắt tù binh, nhưng bao giờ lột hết quần áo của họ, trần truồng về.

Nhìn thấy hành động của Tuệ Tuệ lúc , tâm bắt đầu động.

"Chu huyện lệnh qua đời , hiện tại tạm thời giao cho trưởng thôn nhỏ quản lý thành. Chờ đến khi cấp cử huyện lệnh mới đến tính tiếp." Chủ bộ mỉm , nàng ở đây, dân mới thể yên tâm.

"Trước tiên hãy giam giữ Ly Vương, đợi khi bão tuyết qua sẽ đưa lên phủ thành." Ngôn Xuyên nhàn nhạt .

Thấy Ly Vương còn buông lời hung hãn, Tuệ Tuệ : "Dùng vớ thối của để bịt miệng ."

Ly Vương một đôi mắt phun lửa, nếu như ánh mắt thể g.i.ế.c , Tuệ Tuệ đại khái c.h.ế.t cả ngàn .

"Vị là..." Chủ bộ Phó Cửu Tiêu một giáp trụ, hiểu chút rụt rè.

"Đây là vị Phó tướng của chúng . Phó tướng thường xuyên trấn giữ biên ải, cố ý đến..."Phó tướng bên cạnh nhỏ giọng .

Mọi vội vàng cúi đầu chào .

Phải rằng, cuối cùng vẫn nhờ Phó tướng mới xoay chuyển cục diện.

Nếu , huyện Tú Sơn sẽ trả giá đắt hơn nhiều.

Ngôn Lãng Ngôn Xuyên cau mày: "Phó cô nương?" Ngôn Xuyên tái mặt.

Trước đây sợ khác ăn trộm bắp cải ngọt nhà . Có ý sắp xếp cho Phó cô nương và Tuệ Tuệ chơi đùa cùng , thậm chí còn sắp xếp cho họ ở chung một phòng ngủ!

Phú Cửu Tiêu vội vàng : "Phó mỗ đây truy sát, Lại vặn Ngôn Đại ca dẫn về thôn Vương Gia, sợ gây phiền toái cho nên mới mặc nữ trang.

"Phó Mỗ từ đến nay từng chung giường chung gối với Tuệ Tuệ, khi dỗ nàng ngủ, đều ngủ ở ngoài cửa sổ."

Mặc dù , trong nhà họ Ngôn đều nổi giận.

Thì Phó cô nương là một nam nhân.

"Lần đầu tiên đến thôn Vương Gia là ngoài ý ." Hắn chỉ xem ai chặn đường của .

"Lần thứ hai, là do xem Tuệ Tuệ như , cố ý đến thăm nàng. Lúc đó nên giải thích với Tuệ Tuệ như thế nào, nên mới giấu giếm cho đến nay." Phó Cửu Tiêu hiếm khi lộ vẻ luống cuống.

"Chúng xuất từ gia đình nông dân bình dân, thể trèo cao lên Phó tướng quân. Ca ca của Tuệ Tuệ quá đủ ." Ngôn Xuyên mặt lạnh tanh.

Ơn

Tuệ Tuệ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

"Làm ngươi thể lừa dối ? Làm ngươi thể lừa dối ?!!" Tuệ Tuệ mặt đầy vẻ phẫn nộ.

"Ngươi hứa lớn lên sẽ dạy trang điểm, dạy thêu thùa, ngươi định dạy thế nào? Ngươi còn hứa sẽ tết tóc cho nữa cơ mà!" Tuệ Tuệ tức giận dậm chân.

"Cái b.í.m tóc cũng thể học."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-136.html.]

"Thêu thùa... cũng thể."

Phó Cửu Tiêu thấy đều bận rộn, cẩn thận xổm xuống Tuệ Tuệ.

"Ta... thể trở thành Phó tỷ tỷ, cũng thể trở thành Phó ca ca. Nếu ngươi nguyện ý, ngươi vẫn thể xem như ca ca ruột! Hoặc là, ngươi nhận cha nuôi cũng ?"

Phó Cửu Tiêu thử dò hỏi.

Vừa dứt lời.

Một tia chớp to hơn cả eo xé toạc bầu trời đêm, lao thẳng về phía huyện Tú Sơn.

"Rắc rắc..."

Tia chớp đánh thẳng cái cây cổ thụ nghiêng ngả bên cạnh Phó Cửu Tiêu.

"Tuệ Tuệ..." Phó Cửu Tiêu hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt,

Ôm Tuệ Tuệ liền vọt lên cao, suýt cành cây đập trúng. Tuệ Tuệ nhăn mặt .

"Thật , ngươi cần ôm bay ."

"Cái cây , chỉ đập trúng ngươi, sẽ đập trúng ." Thiên Đạo cha, luôn bất công.

Phó Cửu Tiêu ngoáy đầu .

Rất , cái cây vẹo cổ vặn ngã đúng chỗ đang !!

Tuệ Tuệ yên bất động, cũng thể chạm nó.

Bị ngắt quãng như , Phó Cửu Tiêu cũng còn nhớ lời ban nãy nữa.

"Tuệ Tuệ, thực sự hề lừa ngươi." Phó Cửu Tiêu hít một thật sâu, Tuệ Tuệ mới chỉ bốn tuổi, nhưng cũng lừa dối nàng.

"Lần khi , ngươi rằng bạn đầu tiên của ngươi. Kỳ thực..."

"Ngươi cũng là bạn đầu tiên của ."

Tuệ Tuệ chút tò mò: "Ngươi lớn lên như mà cũng bạn bè ?"

Phó Cửu Tiêu trầm ngâm một lát, ôm nàng lên nóc nhà. Hắn nóc nhà, hai tay gối gáy, ngắm mặt trời đang lên.

"Mẫu và phụ là liên hôn chính trị. Mẫu mười lăm tuổi gả cho phụ , nhưng phụ chỉ ba ngày khi mẫu cửa cưới tiểu biểu của ."

"Một sinh hạ hai nhi tử, đó trưởng bối trong tộc dùng cái c.h.ế.t để khuyên can, phụ mới cùng phòng với mẫu . Khi đó, ca ca thứ trưởng tử của mười sáu tuổi."

"Phụ thích, mặc dù mẫu phận vợ cả, nhưng trong nhà cũng chịu nhiều uất ức."

"Ta luôn giam cầm trong hậu viện mà lớn lên. Ba tuổi, từng một bạn là tiểu thái giám... tiểu hầu." Phó Cửu Tiêu giọng chút u buồn.

"Sau đó, thái giám nhỏ ban đêm rơi xuống giếng mà chết."

"Lúc sáu tuổi, kết bạn với một , đó là nhi tử của đầu bếp. Hắn từng ăn thức ăn ngon. Ta trộm bánh của nương cho ăn, ăn no đến chết."

"Lúc tám tuổi, từng trốn ngoài và quen một tiểu công tử..." Phó Cửu Tiêu im lặng một lúc.

"Tiếp tục ..." Tuệ Tuệ nhón chân lên, đến nghiện.

Phó Cửu Tiêu bất đắc dĩ thở dài: "Hai bạn , thật hầu nhà , phận bình đẳng với , phần lớn thời gian đều chiều chuộng , dỗ dành , coi là bạn bè thực sự. Tiểu công tử gia thế cũng kém bao nhiêu, đối xử với , là quãng thời gian vui vẻ nhất trong tám năm đó của ."

"Cho đến khi..."

"Hắn lớn lên sẽ cưới ?!!" Hắn mà tưởng là một cô nương!!!

Sau đó, hai chia tay!

Về quyết định đến doanh trại lập công danh, viễn chinh nơi biên ải.

Phụ hoàng thích , nhưng cũng phái bảo vệ cẩn thận.

Những năm qua, qua bao gian khổ, nắm giữ mười vạn đại quân, tất cả đều đổi lấy bằng m.á.u và mồ hôi.

Tuệ Tuệ với vẻ mặt kinh dị: "Ngươi thật sự lãng phí bạn trong đời nhiều đấy." Người bạn duy nhất, cưới !

"Vậy nên, Tuệ Tuệ thể tha thứ cho ?" Phó Cửu Tiêu với vẻ mặt đáng thương.

Khó thể tưởng tượng, Thái tử điện hạ nổi tiếng là sát thủ mặt lạnh trong quân doanh lúc cẩn thận như .

Tuệ Tuệ liếc một cái: "Hừm, thật ... ngươi cứu bá tánh huyện Tú Sơn, nên mặt họ cảm ơn ngươi."

Mắt Tuệ Tuệ sáng lên.

"Để tặng ngươi món quà coi như lời cảm ơn. Mẫu thích món quà của , tặng mấy ai nhận." Tuệ Tuệ mếu máo .

Vân Mộng Hạ Vũ

Món quà suýt nàng nuôi béo lên .

Loading...