Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:01:56
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Giết!"
"Giết! Thà c.h.ế.t vinh quang chiến trường còn hơn đầu hàng!"
Mọi đều , tiểu Hoàng tử Bắc Địch tàn ác vô độ, hung bạo thích g.i.ế.c chóc.
Hắn thích đùa giỡn với bản chất con , thích thấy tàn sát lẫn để cầu sinh, đó phá vỡ hy vọng của họ và tàn sát bá tánh cả thành.
Mọi rõ ràng điều đó, nhưng vẫn luôn những kẻ vì một tia hy vọng mà đánh mất bản chất con .
Hôm nay rõ ràng thể trực tiếp tấn công thành.
Hắn cố tình, mặt thể bá tánh trong thành, tự tay phá hủy hy vọng của tất cả .
Yêu cầu Chu huyện lệnh quỳ xuống thể bẽ mặt Đại Việt và bá tánh Đại Việt.
Có thể phá hủy tâm lý phòng thủ của bá tánh Đại Việt. Làm cho họ đau đớn tuyệt vọng, cho họ mất ý chí chống cự.
Chủ nhân của cả một thành, bỏ thành mà trốn chạy.
Vì sống tạm bợ mà thậm chí van xin quân địch, thật nực và nhục nhã !
Trớ trêu , thứ đều nha đầu đó phá hỏng!
Mọi thứ , ngược càng khiến trở thành trò .
"Ai bắt vật nhỏ sẽ thưởng lớn. Thưởng một vạn lượng bạc!" Ly Vương giơ ngón trỏ lên, chỉ thẳng Ngôn Tuệ Tuệ.
Tướng sĩ Bắc Địch lập tức đỏ bừng mắt.
Một tiếng lệnh, trực tiếp công thành.
"Mở cửa thành, nghênh chiến!" Tuệ Tuệ vung tay, cửa thành mở toang.
"Giết!!"
"Giết !!!!"
Hai bên tướng sĩ hội hợp giữa trời tuyết, tiếng g.i.ế.c chóc vang lên.
Tướng sĩ phương Bắc mạnh mẽ như gậy trúc, tốc độ tiến quân của họ khiến kinh hãi.
Các tướng sĩ huyện Tú Sơn sợ chết, ở tuyến đầu, quyết tâm dùng chặn quân địch, trở thành tuyến phòng thủ đầu tiên.
"Vì con cháu , vì Tuệ Tuệ!" Nãi oa đều lên thành, nãi oa đều sợ sống chết, huống hồ gì là bọn họ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ thể trốn lưng hài tử!
Tuệ Tuệ cắn chặt môi, thở gấp gáp. Quân đội Bắc Địch gần như cuồng loạn chiến trường.
Ly Vương khẩy, với nàng: "Nhóc con, đánh , ngươi còn non lắm. Về nhà b.ú sữa ." Nói xong, động tác c.ắ.t c.ổ về phía nàng.
Tuệ Tuệ nhấp môi, đó lấy Xạ Nhật Thần Cung.
Nỉ non khẩu quyết, đè nén chín phần khí tức của Xạ Nhật Thần Cung.
Ngay lập tức, ánh sáng huỳnh quang của Xạ Nhật Thần Cung dần dần yếu , nhưng vẫn một loại sức mạnh khiến kinh hãi, khiến dám coi thường.
"Nhị ca, cây cung ... tên là Lạc Nhật. Ta phong ấn chín thành sức mạnh của nó, Nhị ca cứ cầm lấy! Tuệ Tuệ lấy mũi tên bình thường từ bên cạnh, nàng nheo mắt mũi tên, giơ lên về phía bầu trời trăng sáng.
Rồi đem ánh trăng phong ấn trong.
"Nó thể sử dụng mũi tên bình thường, mỗi dùng tên, ngươi nhớ mang mũi tên đến tìm ." Tuệ Tuệ một phong ấn hơn trăm mũi tên, đó đều mang theo khí tức nhàn nhạt của ánh trăng.
Ngôn Lãng gật đầu thật mạnh với Tuệ Tuệ.
Lạc Nhật, truyền thuyết kể rằng cung tên b.ắ.n thần mặt trời gọi là Lạc Nhật.
Mặc dù chỉ là bản , nhưng trong lòng , cây cung Lạc Nhật thua kém cung tên b.ắ.n thần mặt trời trong truyền thuyết.
Ngôn Nhị Lang tay cầm Lạc Nhật, trong khoảnh khắc vài phần khí chất thần tướng.
Chỉ thấy một tay cầm Lạc Nhật, một tay cầm mũi tên.
Mũi tên bao giờ b.ắ.n trượt.
Mũi tên xé gió vút vút lao về phía xa.
Phụt! Phụt! Phụt!...
Một mũi tên.
Nổ tung tóe một mảng máu.
Từng sợi lông mày của Tuệ Tuệ nhướng lên, thị lực của nàng khá , thể rõ ràng lũ giặc đang tụ tập, từng mũi tên xuyên thủng ngực.
Mũi tên hề giảm uy lực, liên tiếp xuyên qua mười hai .
Cuối cùng, mũi tên rơi xuống kiệu của Ly Vương.
Trực tiếp cho kiệu nứt đôi từ chính giữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-134.html.]
Ly vương liếc , xuyên qua đại quân, thẳng Ngôn Lãng.
"Nơi hoang vắng hẻo lánh , mà cung thủ tài ba như . Quả là một cộng sự đắc lực cho quân đội Bắc Địch ." Ly vương mắt sáng rực, nếu Bắc Địch thể thu nạp , chẳng khác nào thần linh phù hộ.
Người nếu trận, chính là cỗ máy g.i.ế.c bằng bản năng, thậm chí chỉ cần xuất hiện chiến trường cũng đủ khiến đối phương khiếp sợ!
Ví dụ như lúc , mũi tên của suýt nữa đánh tan tác đội quân Bắc Địch.
Không ai dám tụ tập.
Sợ hãi sẽ trở thành bia đỡ tên.
Chỉ một đó thôi, cũng đủ khiến cả quân đội run sợ.
Đây là mầm non bẩm sinh để lính!
"Bắt sống nha đầu và cung thủ."
Ly Vương khóe miệng khẽ mỉm , hôm nay đoạt lương thực tính, mà còn thu một mầm mống như .
Ngôn Nhị Lang kiên định mặt Tuệ Tuệ, quân đội Bắc Địch càng tiến gần.
Bỗng nhiên, từ phía xa vọng đến một tiếng động.
Vô mũi tên từ phía quân Bắc Địch bay tới, tuy rằng chỉ trúng sáu phần mười, nhưng cũng tiêu diệt vô quân địch.
"Trưởng thôn, chúng đến ... Trưởng thôn."
"Ai dám hại trưởng thôn của chúng ! Trước hết vượt qua cửa ải của chúng !"
"Trưởng thôn, chúng đều đến giúp ngươi một tay." Chỉ thấy nam nữ già trẻ trong thôn Vương Gia tay đều cầm vũ khí, hướng về phía cổng thành.
"Tuệ Tuệ cô nương, chúng cũng đến giúp!"
"Đã đến lúc báo đáp Tuệ Tuệ cô nương . Xông lên!!". Phía thôn dân còn vô lưu dân, tất cả họ đều ván trượt tuyết, luồn lách qua đội hình của quân đội Bắc Địch.
Đánh quân Bắc Địch khiến chúng kịp trở tay.
Họ đều là dân lưu vong, nhốt bên ngoài từng cổng thành, họ nhiều cảm giác gắn bó với Đại Việt.
Thậm chí còn cả sự oán trách sâu sắc.
họ thấy thiết gắn bó với Tuệ Tuệ.
Tin tưởng Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ cô nương đừng sợ, ngươi bảo vệ Tú Sơn, chúng sẽ ngươi bảo vệ Tú Sơn, để quân địch đặt chân lên dù chỉ một tấc đất."
Càng ngày càng nhiều lưu dân gia nhập, sắc mặt của Ly Vương bên càng trở nên khó coi.
Hắn thể nhận , đám cầm vũ khí đều là của Bắc Địch!!
Họ giải quyết một phần tướng sĩ Bắc Địch đó!!
Khi chuyện , Ly Vương hận đến mức mắt đỏ hoe.
Ngẩng đầu lên, thấy tường thành, tiểu đoàn tử mặt bầu bĩnh đang mỉm chế giễu .
Ly Vương tức đến mức nôn máu!
Tiểu đoàn tử vẫn thấy đủ kích thích, nghiêng đầu về phía giơ ngón tay cái lên, đó lật ngón tay cái xuống, vẻ mặt khinh thường.
Ly Vương hai mắt nứt toát, n.g.ự.c ngừng phập phồng.
"Dù bao nhiêu đến nữa cũng thôi, đều là tự chuốc lấy cái chết! Đừng hòng cản bước đại quân Bắc Địch!"
Ly Vương gần như nổi điên, bao giờ ai chọc giận đến mức độ .
Hắn thậm chí còn tự cầm kiếm bay về phía bức tường thành.
Từng nhát kiếm từng nhát kiếm, cướp sinh mạng của vô dân Đại Việt.
Dù Ngôn Lãng b.ắ.n từng mũi tên, từng mũi tên, nhưng đều né .
Hắn dường như rõ sự lợi hại của Ngôn Lãng, hầu như mỗi đều trốn lưng tướng sĩ, cho dù hy sinh mạng sống của tướng sĩ cũng hề quan tâm.
Những mũi tên sượt qua, Ly Vương thể cảm nhận từng cơn nóng rực.
Cung thủ , nhất định .
Đứa nhỏ bụ bẫm , tự tay lột da nàng, thành đèn lồng da !!
"Bảo vệ Tuệ Tuệ cô nương!"
Mọi chỉ trơ mắt Ly vương tiến đến gần Tuệ Tuệ...
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Tuệ Tuệ thể lùi bước, nàng là tinh thần, là lòng quân, là sức mạnh kết nối của bọn họ.
Nàng thể dùng thần lực đổi tiến trình lịch sử đối đầu của hai quân đội, nàng cũng dám dùng thần lực cản nhát kiếm , nhưng nàng tin rằng, Thiên Đạo cha sẽ cứu nàng!!
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt , sợ !" Ly Vương khàn giọng gào lên, vung kiếm về phía nàng.