Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:01:51
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu huyện lệnh đàng hoàng cổng thành.
Lính gác cửa mặt mày xanh xao, bóp chặt cán thương đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Họ nhiều sức mạnh, nhưng họ là những Đại Việt quang minh chính đại, cũng là những bản địa sinh và lớn lên ở huyện Tú Sơn.
Họ ở đây từ đời sang đời khác, đây là quê hương của họ, cũng là sự kiên trì của họ.
"Đại nhân, một khi cổng thành mở , địch thể tấn công chúng bất kỳ lúc nào." Các binh sĩ lo lắng.
"Ngài là quyền quyết định trong thành , nếu ngài khỏi thành, bộ thành trì sẽ tan rã, đây?"
Chu huyện lệnh mặt biến sắc, việc tấn công tấn công thành trì liên quan gì đến ông ?
Tiểu hoàng tử hứa mặt sẽ tha mạng cho ông , thì chắc chắn sẽ nuốt lời.
"Bọn chúng năm ngàn quân tinh nhuệ, còn vô đội nhỏ đang ở bên ngoài tấn công các thôn xóm. Ngươi mở cửa , đối với mà , đều như cả thôi!"
"Mở cửa! Sao ? Lời của bản quan mà cũng ?"
Chu huyện lệnh những năm nay ở huyện Tú Sơn một hai, gần như lấy một tiếng phản đối nào.
"Nếu ngươi mở, hôm nay bản quan sẽ c.h.é.m đầu ngươi ngay tại cửa thành, lấy ngươi tế trời !"
Tướng sĩ bỗng chốc rùng , lập tức lùi một bước.
Cánh cửa nặng nề khẽ khàng hé mở, Tuệ Tuệ chạy vội vàng mới đến chỗ tường thành.
"Hôm nay ngươi bước khỏi cánh cửa , coi như trục xuất khỏi Đại Việt, còn là Đại Việt nữa!"
"Mặt ngươi thể vứt , nhưng cốt khí của Đại Việt thể vứt !" Giọng của Tuệ Tuệ vô cùng dõng dạc, ngón trỏ hướng thẳng về phía Chu huyện lệnh.
Mặt Tuệ Tuệ đỏ bừng bừng, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Tên ngu xuẩn !
Quả nhiên diễn biến y hệt như trong nguyên tác!
Rõ ràng báo cho ông , mà vẫn theo con đường cũ!
Bỏ thành mà trốn, cắt đứt hy vọng và tinh thần quân đội của cả thành.
Trong nguyên tác, tiểu hoàng tử yêu cầu ông đích chỉ huy quân Bắc Địch tấn công thành, và ông hề do dự mà !
Đây cũng là nguyên nhân khiến huyện Tú Sơn thảm bại.
Bọn họ quan phụ mẫu mà quỳ gối chân đối phương, như một con chó, một con ch.ó chí khí, lòng tự trọng, vẫy đuôi cầu xin bên cạnh đối phương.
Dưới một mẩu xương của đối phương, ông thế mà cắn chủ cũ của !
Tinh thần quân đội của họ tan rã, hy vọng của họ tan biến, ngay cả khi chống trả cũng mang theo sự do dự.
Cánh cổng thành đó, như tờ giấy mỏng, khả năng chống trả.
Trái tim họ, tan vỡ.
"Ngươi là thứ gì? Dám cản trở quyết định của bản quan? Bản quan quỳ gối vì dân chúng Tú Sơn, bản quan xứng đáng với thiện hạ!"
"Mở cửa!"
Cánh cửa kẽo kẹt mở sự chứng kiến của .
Chu huyện lệnh bước một chân khỏi cổng thành, cổng thành từ từ đóng .
Bên trong thành im lặng đến rợn .
Tất cả đều ngây ngốc theo bóng lưng dứt khoát của Chu huyện lệnh, ông cởi mũ ô sa, mặc bộ quan phục chói chang bước khỏi cổng thành.
Khoảnh khắc , tất cả đều thấy tiếng tan nát ở trong lòng.
Sắc mặt của Ngôn Xuyên bỗng chốc tối sầm, rõ ràng cảm nhận tâm trạng tuyệt vọng bao trùm lấy đám đông xung quanh.
Ngay cả những tướng sĩ gác cửa, lúc cũng bắt đầu nghi ngờ sự kiên trì của chính .
Tuệ Tuệ tức giận đến mức thở hổn hển, những ngón tay tròn trịa run rẩy ngừng.
Tiểu cô nương bước những bước chân ngắn ngủn dồn dập, trèo thẳng lên tường thành.
Bạch hổ nhảy lên theo , giống như một vị thần hộ mệnh bảo vệ nàng.
Gia Gia luôn bên cạnh Tuệ Tuệ, rời nửa bước, hễ nơi nào Tuệ Tuệ, nơi đó Gia Gia.
"Tuệ Tuệ, đợi ." Ngôn Lãng trực tiếp theo, lính gác canh cổng thậm chí hề ngăn cản họ, mà trực tiếp cho phép họ trèo lên tường thành.
Có thể thấy nội tâm của họ chịu cú sốc lớn đến mức nào.
Trên nền tuyết trắng xóa, Chu huyện lệnh từ từ cởi mũ Ô sa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-132.html.]
Đối mặt với những kẻ Man di phương Bắc sát hại cả gia đình , nở nụ cầu xin tha thứ: "Ly vương điện hạ, nếu quỳ xuống mặt ngài, ngài thực sự tha mạng cho ?"
Hắn cổng thành, mặt bao nhiêu bá tánh, từng chút một nghiền nát niềm tin của họ.
"Tất nhiên, Ly Vương điện hạ bao giờ thất hứa. Nếu ngươi nguyện ý hôn chân điện hạ, điện hạ thể trả vàng bạc châu báu cho ngươi." Tiểu quan liếc mắt về phía vàng bạc mặt đất chu môi.
Hắn hiểu rõ tâm tư của tiểu hoàng tử, quả nhiên, khóe môi tiểu hoàng tử nở một nụ hài lòng.
Chu huyện lệnh mặt mày hớn hở: "Hân hạnh quá, hân hạnh quá." Chỉ cần vàng bạc, ông sẽ đổi tên đổi họ lấy vài thê , cuộc sống vẫn sẽ sung sướng như thường.
Chỉ cần ông trốn kỹ, triều đình Đại Việt sẽ thể tìm ông .
Chu huyện lệnh một chân dẫm lên chiếc mũ ô sa, dường như càng khiến cho tiểu hoàng tử vui vẻ hơn, quân lính Bắc Địch càng thêm cuồng loạn.
Tướng sĩ thành trì, thậm chí còn che mắt .
Bịt tai .
Họ gần như cảnh tượng đ.â.m tim.
Quan phụ mẫu của họ mất mặt Đại Việt.
Khuôn mặt của Tuệ Tuệ tối sầm .
Quay đầu nhị ca, thấy mặt đầy vẻ tức giận, đột nhiên nàng đưa tay về phía góc tối.
Đột nhiên...
Một luồng khí tức, bất ngờ xuất hiện bao quanh .
Như thể mang theo một sự áp chế tự nhiên nào đó.
Tuệ Tuệ biểu lộ cảm xúc nào, kéo một cây cung dài màu đen tuyền. Cây cung như mang theo một ánh huỳnh quang nhàn nhạt, lượn lờ cung. Từ khi cây cung lấy , đều thể cảm nhận một luồng khí nóng hổi.
Dưới chân Tuệ Tuệ, băng thậm chí bắt đầu tan chảy.
Gia Gia gần nàng, nhẹ nhàng hít một : "Ta ngửi thấy mùi của thì là.
Tuệ Tuệ hô hấp cứng , lén lút liếc mắt Xạ Nhật Thần Cung.
Nàng từng dùng ngọn lửa rực cháy đó để nướng thịt.
Tuệ Tuệ một tay nắm lấy cung, một tay với Nhị ca: "Nhị ca, ngươi bế lên."
Nàng mép tường thành.
Ngôn Lãng gì, cúi xuống. Lần đầu tiên, bế lên .
Lần thứ hai, vẫn thể bế lên .
Tuệ Tuệ dùng sức, đè nén Xạ Nhật Thần Cung xuống, Ngôn Lãng mới miễn cưỡng bế nàng.
Ngôn Lãng vẻ mặt nghi hoặc, cây cung tay , nặng như ?
So với cung của Phó cô nương đưa cho chế tạo từ huyền thiết, còn nặng hơn vô .
Tuệ Tuệ lê dân bá tánh, tất cả đều ngẩng nổi đầu, mặt lộ vẻ tuyệt vọng và thảm thương.
Nàng đầu quân Bắc Địch một cách thờ ơ, và thấy Chu huyện lệnh chuẩn quỳ gối đầu hàng.
"Ngươi là quan phụ mẫu của dân, nhưng vì dân chủ, đó là một tội."
"Đối đầu kẻ địch mạnh, ngươi coi thường lê dân bá tánh, cố ý mở cửa thành, giẫm đạp tôn nghiêm của Đại Việt, đó là hai tội."
Tuệ Tuệ giọng lớn, nhưng nhẹ nhàng đưa tiếng tai thể bá tánh.
"Hai quân đối mặt , thà chiến đấu đến c.h.ế.t chiến trường chứ quyết sợ hãi mà đầu hàng. Ngươi mang bộ quan phục của Đại Việt, thế mà quỳ gối quân Bắc Địch, ngươi chính là kẻ phản quốc! Kẻ phản quốc, tội đáng chết!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ba tội quy về một, ngươi đáng c.h.ế.t vạn !"
Gió lạnh thổi tới, nhỏ bé vạt áo tung bay, toát lên một vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
Nàng cứ thế mép tường thành, nơi chỉ hẹp bằng một gang tay, mà hề nao núng.
Đối mặt với quân tinh nhuệ của Bắc Địch, nàng cũng hề lộ chút sợ hãi nào.
Chỉ thấy nàng từ từ giơ cao chiếc cung đen tuyền tay.
Mọi cách xa nên rõ, nhưng Ngôn Lãng và Gia Gia thấy rõ ràng, tay nàng mũi tên!
Chỉ thấy chiếc cung đen từ từ kéo căng đến mức tối đa, bộ chiếc cung xuất hiện một vệt ánh sáng lưu chuyển.
Chỉ thấy chiếc cung đang căng, chính giữa đột ngột xuất hiện một mũi tên dài như ánh trăng.
Tựa như ánh trăng trời hóa thành mũi tên, đều là ánh trăng nhạt nhòa!
"Vút..."