Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-07-15 23:01:48
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyện Tú Sơn ở vị trí hẻo lánh.
Từ lâu là nơi chót vót của Đại Việt.
Ngay cả trẻ ba tuổi cũng , nơi nghèo nhất Đại Việt là phủ Vọng Sơn, trong đó huyện nghèo nhất là huyện Tú Sơn.
Đại Việt hàng năm bình chọn ba khu vực nghèo nhất, phủ Vọng Sơn liên tục đầu bảng xếp hạng trong mười năm liền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Huyện Tú Sơn, nơi đây nghèo đến mức chim cũng chẳng thèm đậu.
Độ cằn cỗi của nó ai cũng .
Chu huyện lệnh rõ điều , cũng giáng chức đến đây nghĩa là triều đình vứt bỏ.
Bao năm qua ông luôn ăn chơi xa hoa, bóc lột bá tánh, chỉ vì nơi ai quản lý.
Chu huyện lệnh run rẩy tường thành, lén lút thò đầu , thấy quân lính tinh nhuệ Bắc Địch san sát bên , hai chân liền nhũn .
Bọn chúng trang vũ khí tinh xảo, hình cường tráng, chinh chiến liên miên hề thất bại.
trấn Tú Sơn, do ông thường ngày quản lý lỏng lẻo, lính lác bên cũng coi trọng.
Đa đều tinh thần mơ màng, đều béo phì, dáng vẻ gì là trận đánh giặc!
"Đại nhân, chúng tin tưởng ngài, đại nhân."
"Đại nhân... van xin đại nhân cứu mạng chúng , dân chúng gì để báo đáp, kiếp nguyện mãi mãi trung thành với đại nhân. Xin đại nhân hãy cứu vớt lê dân bách tính."
Bá tánh bình thường thấy tiếng kêu cứu bên ngoài cửa thành, ai nấy đều sợ hãi tái mặt.
Mọi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thương.
Dân thường thể gì đây? Họ chỉ thể hy vọng quan triều đình, hy vọng Chu huyện lệnh.
Chỉ mong rằng ông thể chống quân địch, cầm cự cho đến khi quân tiếp viện từ phủ thành hoặc Thái tử đến.
Chu huyện lệnh cau mày, khinh thường liếc những dân bên .
"Chu huyện lệnh, xem ai đây?"
"Đại nhân, đại nhân cứu . Lão gia..." Một âm thanh chói tai vang lên, Chu huyện lệnh vội ngẩng đầu.
Chỉ thấy nền tuyết trắng, từ lúc nào quỳ gối một nữ tử xinh .
Nữ tử mặc một bộ lụa là, lưng còn quỳ gối một phụ nhân trung niên đang hoảng hốt.
Tuệ Tuệ bất chợt nheo mắt .
"Hai trông quen quen nhỉ... ?" , cất ngựa trong núi, nàng dẫn chui qua lỗ chó trong thành.
Mọi chạy một mạch về phía tường thành.
"Tựa như từng thấy trong phòng ngủ của tằng tổ mẫu. Dưới gối của nàng giấu một hình nhân nhỏ, khuôn mặt hình nhân giống hệt hai nữ tử . Mặt bức hoạ còn ghi tám chữ sinh thần bát tự, nàng thường xuyên trốn trong phòng đ.â.m hình nhân." Tuệ Tuệ một cách nghiêm túc.
Ngôn Xuyên mí mắt giật giật, ngươi nhiều.
điều khiến ngạc nhiên hơn nữa là, thật trùng hợp !
"À... đại khái là kẻ ăn cắp tiền bạc, lấy hết lương thực của tằng tổ mẫu bỏ trốn..." phụ nhân trung niên , đại khái là kế của Lâm thị.
Nữ tử trẻ tuổi đang quỳ gối đó, lẽ là nữ nhi của bà .
Dưới đất còn vứt một gói đồ, lẽ là vàng bạc quý giá.
"Lần ngươi còn nguyền rủa họ c.h.ế.t tử tế. Sao nhanh ứng nghiệm ? Miệng ngươi linh thiêng nhỉ?" Ngôn Minh tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tuệ Tuệ khẽ ho một tiếng, mắt trái ngó , cố tình .
"Lão gia, lão gia cứu với! Ta mới trốn khỏi cổng thành thì bọn chúng bắt , xin lão gia cứu mạng!"Lâm Nhu Nhi sợ hãi run rẩy, lúc còn vẻ độc ác khi ăn cắp tài sản của Lâm lão thái thái.
Lúc trộm cắp bộ tài sản và lương thực của cả nhà, hề cho họ một tia hy vọng sống nào.
"Lão gia, phu nhân và tiểu công tử đều g.i.ế.c . Xin lão gia cứu ..." Biết nàng là thất sủng ái nhất của Chu huyện lệnh gần đây, mới tha mạng cho nàng .
Chu huyện lệnh tái nhợt mặt mày, chiếc mũ quan đầu suýt rơi xuống.
Bá tánh trong thành nức nở than.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-131.html.]
Huyện lệnh đại nhân sớm di dời thích nhà , nhưng họ thể trốn thoát.
Huyện lệnh đại nhân vốn dĩ chống cự, ông sớm chuẩn sẵn sàng.
Lâm Nhu Nhi lóc thảm thiết, nhưng tiểu hoàng tử mất kiên nhẫn.
Tay giơ lên, những binh sĩ phía đá văng phụ nhân trung niên ngoài.
"Nương!"
Tiếng "phụt" vang lên.
Trực tiếp c.h.é.m c.h.ế.t phụ nhân phản bội nhà họ Lâm ngay tại chỗ, tiếng ngày càng thê thảm của Lâm Nhu Nhi khiến cho chu huyện lệnh nhíu mày liên tục.
Ánh mắt Chu huyện lệnh lóe lên một tia hung ác.
"Thực sự sẽ để cho một con đường sống ư?" Chu huyện lệnh gằm mặt, đáy mắt đầy vẻ ích kỷ và lạnh lùng. Tiểu hoàng tử khẽ mỉm tàn nhẫn, tiểu quan lưng nhẹ nhàng xoa bóp vai cho .
"Đương nhiên. Vậy vị tiểu ... Huyện lệnh còn ? Nếu huyện lệnh , hãy lấy một cánh tay để đổi."
Lâm Nhu Nhi lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu vái lạy: "Lão gia, Nhu Nhi trong bụng mang thai hài tử của lão gia, xin lão gia cứu mạng."
Chu Huyện lệnh hề nhíu mày: "Thiếp thất g.i.ế.c thì giết." Mang thai ư? Miễn là còn sống, con cái gì cũng thể !
Ông thể bỏ thành mà trốn, còn thể quan tâm đến một di nương ?
Chỉ cần ông còn sống, dòng m.á.u nhà họ Chu vẫn thể tiếp nối!
Tiểu hoàng tử khẽ hai tiếng, giọng điệu mỉa mai khinh thường, tay vung lên, đao hạ xuống.
Hai kẻ mang đến vô đau khổ cho gia đình họ Lâm, ngay lập tức m.á.u phun đầy mà chết.
Báo ứng hiện thực, chỉ đến muộn, chứ bao giờ vắng mặt.
Chu huyện lệnh hề nhăn mặt, lập tức xuống khỏi thành.
Tất cả tài sản của đều mang hết, chỉ còn chân Lâm Nhu Nhi. Nếu trốn thoát, tệ lắm cũng chỉ là...
Tệ lắm cũng chỉ là dựa đống tiền bạc để che giấu tung tích, sống cuộc đời giàu sang nhàn hạ, dù cũng hơn là c.h.ế.t ở đây!
"Đại nhân... Cổng thành thể mở ."
"Họ cố ý nhục mạ ngài đó, ngài là mệnh quan triều đình Đại Việt, quỳ bái họ , thưa đại nhân, xin đại nhân hãy suy nghĩ kỹ." Ngô chủ bộ chặn mặt huyện lệnh, ánh mắt đầy vẻ kiên định.
Ngô chủ bộ là bản địa huyện Tú Sơn, chủ bộ ở đây hơn hai mươi năm.
Vì cách lấy lòng quan huyện, nên quan huyện thường xuyên hắt hủi ông .
"Đại nhân, chỉ cần chúng kiên trì cho đến khi quân cứu viện đến, nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn . Hiện giờ trong thành vô bá tánh, tất cả đều trông chờ ngài!" Ngô chủ bộ gần như dám nghĩ.
Nếu Chu huyện lệnh khỏi cánh cửa , quỳ gối lũ Man di cầu xin tha mạng.
Ông gần như dẫm đạp lên lòng tự trọng của tất cả , lên lòng tự trọng của cả nước Đại Việt.
Ông đại diện cho quan triều đình đấy!
Trước kẻ thù, sĩ khí, tinh thần quân đội và hy vọng của tất cả sẽ tan vỡ chỉ trong chớp mắt!
"Tên hỗn xược! Ngươi là Huyện lệnh là Huyện lệnh?" - Chu huyện lệnh tát mạnh mặt Ngô chủ bộ.
Ngô chủ bộ loạng choạng ngã đất.
"Ta van xin cho bản ? Ta van xin cho Đại Việt, cho thể bá tánh trong thành !"
"Ta quỳ xuống lạy tạ, vì bản ? Đương nhiên là vì thể bá tánh mà cầu xin! Chúng chỉ bao nhiêu ? Chỉ vỏn vẹn ngàn , mà còn là một đám ô hợp! Tại chống cự vô ích? Ta là để giảm thiểu thương vong!"
"Ta hỏi tâm hỏi lòng, hổ thẹn với trời đất!"
Chu huyện lệnh những lời vô cùng chính nghĩa, đến mức suýt nữa vỗ n.g.ự.c ầm ầm.
Ngô chủ bộ tức giận đến đỏ mặt, ông là quan triều đình, là niềm hy vọng của tất cả dân!! Làm ông thể phá hủy tinh thần quân đội mặt kẻ thù, đây là hủy hoại bộ dân trong huyện!!
Ngô Chủ bộ lớn tiếng quát tháo: "Ngươi là quan triều đình, nếu Đại Việt , nhất định sẽ tru di tam tộc!"
Chu Huyện lệnh nhạo: Ra khỏi cánh cửa , ai thể tìm thấy ?
"Mở cửa thành!"