Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:47:31
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Xuyên ôm Tuệ Tuệ, tháp canh.
Vài chục cung thủ, ngừng b.ắ.n những mũi tên sắc nhọn.
Đội hộ vệ chỉ để một trăm trấn giữ, những còn đều đạp ván trượt tuyết lao ngoài, vặn đánh úp đối phương một cách bất ngờ.
Mày nhăn chặt của Ngôn Xuyên dần dần giãn .
Những binh sĩ huấn luyện bài bản và trải qua nhiều năm chinh chiến, g.i.ế.c như cỏ, và những nông dân chỉ cầm cày kiếm ăn, ai cũng hố sâu ngăn cách giữa hai nhóm là thể vượt qua.
Chỉ vì họ Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ dạy họ trượt tuyết.
Tuệ Tuệ cho họ tập quyền cước quân sự để rèn luyện sức khỏe.
Tuệ Tuệ dạy họ cướp vũ khí.
Tuệ Tuệ dạy họ lén lút giữ gìn một tia lửa trời.
Ngôn Xuyên rằng, nếu Tuệ Tuệ, dẫu cho bản hôm nay vắt kiệt trí óc, dù cho Ngôn Lãng hôm nay b.ắ.n c.h.ế.t mười bằng một mũi tên, cũng thể cứu vãn tình hình.
Ngôn Xuyên ôm càng chặt Tuệ Tuệ.
"Bảo cho Lâm đại phu chuẩn sẵn sàng." Ngôn Xuyên lệnh, lập tức đưa Lâm Thanh ngoài.
Lâm Thanh là đại phu, nhưng khi tình hình rõ ràng, họ cho xuất hiện.
Họ chỉ một vị đại phu, nên tiết kiệm sử dụng.
Lâm thị trốn ở trong hầm, mắt sưng đỏ, tay chân co quắp cực kỳ căng thẳng, bụng cũng căng thẳng co rút nhẹ.
"Hoàn Nương, ngươi nhất định bình an. Nếu ngươi gặp chuyện gì, bọn họ ở ngoài chiến trường thể yên tâm chiến đấu ?" Mấy phụ nhân trong thôn mặt mày tái nhợt, đều nhịn lén lút lau nước mắt.
"Thật sự thể nghĩ ."
Họ ngày ngày luyện tập võ thuật, luyện tập trượt tuyết, mà là để cứu mạng.
Trước đây oán giận trưởng thôn nhỏ, bây giờ chỉ tự tát .
Trưởng thôn đầy bốn tuổi một là nhỏ nhất ở bên ngoài đối mặt với kẻ thù, mà họ thật đang ở trong hang thoát hiểm mà trưởng thôn chuẩn , sống tạm bợ, hèn hạ.
Tướng công, trưởng tử, nhị nhi tử, tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi của Lâm thị đều ở chiến trường.
Điều khiến thể khâm phục và kính trọng.
Trước đây, Chư thị luôn so sánh bản với Lâm thị, giờ đây thể kìm nén nước mắt, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lâm thị.
"Nhìn kìa, đứa nhỏ trong bụng ngươi chắc sợ hãi lắm đây."
"Họ đều ở chiến trường, nếu như chuyện gì xảy với ngươi thì ? Ngươi bảo họ chuyên tâm chống giặc, ngươi xem họ phân tâm ?" Chư thị giọng nghẹn ngào, nhà họ Lâm là ân nhân lớn của cả thôn.
Trước khi hầm trú ẩn xuất hiện, nàng thậm chí chuẩn sẵn sàng để tự tử.
Nữ nhân rơi tay quân địch, sống bằng chết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm thị cả vô lực, mềm nhũn trong vòng tay nàng . Lúc còn gì mà ngăn cách nữa, cả thôn Vương Gia như quyện thành một niềm tin mãnh liệt.
"Nếu họ gặp chuyện gì, đây..." Lâm thị khe khẽ lẩm bẩm, gần như dám nghĩ đến hậu quả.
Lâm lão thái thái nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, Lâm Thanh cũng đưa ngoài, tiểu cữu mẫu ôm chặt An ca nhi.
Sợ rằng hài tử còn nhỏ, sẽ phát tiếng động gì đó.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài, rõ ràng.
Nhiều quỳ rạp xuống đất, van xin trời cao, cầu xin trời thương xót, cầu xin trời giúp đỡ bá tánh.
Giúp đỡ vị tiểu trưởng thôn của họ.
Quân địch dần dần tiến đến, ngừng tiến đến cửa thôn Vương Gia.
Giết chóc chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong.
Tuệ Tuệ hít một thật sâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Nàng thêm một lọ nước suối linh tuyền tinh khiết nước mà tiểu cữu cữu dùng để chữa bệnh.
Liên tục những thôn dân đầy m.á.u khiêng xuống. Nhìn thấy mà kinh hoàng, khiến thương xót.
Tất cả chúng sinh đều khổ, nhưng khổ nhất là dân bình thường.
Phụ nhân tường vây kéo cung, tay kéo cung tê mỏi, gần như thể nâng lên .
vẫn nghiến răng, môi rỉ máu, nghiến răng liên tục kéo cung, liên tục bắn.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c càng lúc càng gần, hộ vệ thôn Vương Gia chiến thắng nhờ một chiến thuật bất ngờ.
Mặc dù tổn thất nhiều, nhưng tinh thần sợ c.h.ế.t của thôn dân Vương Gia miễn cưỡng cầm cự , Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-128.html.]
"Bắt lấy tên chủ tướng đó!" Ngôn Xuyên quát lớn.
Tần phó tướng đoạt lấy một con ngựa, sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy sát ý.
Hôm nay, quả thực là chim nhạn mổ trúng mắt, lật thuyền trong mương!
Tám trăm binh sĩ của , mà gục ngã một thôn nhỏ cằn cỗi !
Trước khi sự việc xảy , ai dám nghĩ đến! Thật là trò lớn nhất đời!
Ngày hôm nay nhiệm vụ chính của là đoạt lương. Nếu như tay mà về, thậm chí ngay cả tướng sĩ cũng tổn thất ở chỗ , chỉ e rằng trở về cũng là con đường chết.
Chỉ thấy cưỡi ngựa liền hướng về chỗ xông tới.
Cây thương dài trong tay giơ cao. Cung tên sắc bén nhắm thẳng ông .
Ngay khi cung tên bay , ngọn giáo dài trong tay ông cũng bay thẳng về phía tháp canh.
Mũi thương nhọn sắc, thẳng tắp nhắm Tuệ Tuệ.
Nàng đang ở trong lòng Ngôn Xuyên, đ.â.m nàng, Ngôn Xuyên chắc chắn cũng sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.
Trong mắt ông , Ngôn Tuệ Tuệ chỉ là phụ họa, mà Ngôn Xuyên chắc chắn là chủ mưu!
"Phụt!" một tiếng, mũi tên của Ngôn Lãng xuyên thẳng qua cổ họng của Tần phó tướng.
"Tuệ Tuệ..."
Cây thương dài cũng trực tiếp đến mắt Tuệ Tuệ.
Trực tiếp nhắm giữa trán của nàng.
Ngôn Xuyên hề suy nghĩ liền trực tiếp đưa tay chặn , Gia Gia sợ hãi tột độ, chỉ hận quá thấp bé, trong nháy mắt trái tim như ngừng đập.
Cây thương nhọn chạm đến giữa lông mày của nàng.
Gần như chạm phần lông tơ trán nàng.
Tuệ Tuệ hé mắt , thấy cây thương dài dừng ở chỗ giữa hai hàng lông mày của nàng.
Bỗng nhiên một trận bão tuyết ập đến.
Trận bão tuyết ập đến bất ngờ che khuất tầm của , chỉ thấy tiếng "ầm" vang lên. Dường như thấy tiếng gì đó vỡ vụn, nhưng thể rõ.
Ngôn Lãng như phát cuồng lao xuống: "Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ!!" Ngôn Lãng hét lên đến khàn giọng, lăn lóc bò tới.
Gia Gia cũng sợ đến mức tim suýt ngừng đập: "Tiểu chủ tử, tiểu chủ tử!!
Hai đều là hướng về phía Ngôn Xuyên mà mò .
Ai ngờ...
Vượt qua cơn bão tuyết ầm ĩ, phát hiện Ngôn Xuyên vẫn ôm Tuệ Tuệ nguyên tại chỗ. Ngôn Xuyên mang vẻ mặt đờ đẫn, như thể choáng váng.
"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, ngươi chứ? Có thương , cho ca ca , thương ! Giọng của Ngôn Xuyên run rẩy, Ngôn Hán Sinh ở bên ngoài tường vây sắp xếp xong, thấy tiếng liền vội vã chạy đến.
Ngôn Xuyên bỗng chốc tỉnh táo . Nhìn sâu mắt Tuệ Tuệ.
Lông mày nhíu , che vẻ sợ hãi trong mắt.
Hai cánh tay ôm Tuệ Tuệ siết chặt hơn.
Vừa , cây thương dài trực tiếp dừng ở giữa hai lông mày của Tuệ Tuệ.
Dừng tiến.
Ngay đó, bất ngờ nứt gãy.
"Tuệ Tuệ bình an, đưa nàng tránh xa." Giọng của Ngôn Xuyên căng thẳng, còn sự bình tĩnh như ngày thường.
Ngôn Lãng sững , tránh xa?
Chỉ thấy tứ phía rải rác những mảnh băng vỡ, thấy cây thương dài cả.
Ngôn Lãng liếc mảnh băng vỡ, mảnh băng vỡ đúng là hình dạng giống như cây thương dài.
lúc là lúc để hỏi, Ngôn Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuệ Tuệ những mảnh băng vỡ tan, sững sờ. Cha Thiên Đạo của nàng, luôn luôn thiên vị nàng.
"Tướng lĩnh chết. Những còn chỉ như một nắm cát rời rạc. Tuệ Tuệ, bão tuyết đến. Ngươi hãy xuống trốn ."
Ngôn Hán Sinh thấy Tuệ Tuệ thương, lập tức yên tâm. Ngay lập tức trở chiến trường.
"Nhớ vớt xác. Tiền bạc, y phục, vũ khí, lương thực, ngựa, tất cả thứ đều mang ." Tuệ Tuệ là một tiểu tham lam, chỉ hận thể lột sạch đối phương.
Tuệ Tuệ xong, nhưng mặt nhiều niềm vui. Nàng chỉ thầm lặng về hướng huyện Tú Sơn.
"Ta đến đó!"