Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:47:13
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn Kim Liên thế hệ hai tác dụng gì?
Tuệ Tuệ cũng cho họ .
Bởi vì nàng cũng . Nàng từng ăn thứ tệ hại như . Tuệ Tuệ còn vô cùng hào phóng chia cho mỗi trong nhà một hạt. Ba cùng Gia Gia, hai tay nâng niu hạt sen vàng run rẩy.
Phải chăng cần tắm rửa sạch sẽ, thắp hương thanh tịnh tay chân mới thể ăn?
Nếu thì chính là phạm Thần linh!
Tuệ Tuệ cho họ thời gian suy nghĩ, đầu nhà ngủ mất .
Nàng chỉ từng tắm rửa sạch sẽ cho quả trứng Phượng Hoàng, tiện thể cho thêm chút ớt.
Vài phụ nhân trong nhà và An An sớm ăn hạt sen và ngủ say sưa.
Ngôn Xuyên và Ngôn Lãng , ăn.
Tối nay cả thôn đều chìm giấc ngủ, họ hết sức cẩn thận khi nhiệm vụ.
Chỉ cho Gia Gia và Ngôn Minh nuốt hạt sen vàng. Sau đó mới lội tuyết lơ thơ lửng lơ ngoài.
Hôm nay dọa cho tê dại. Vẫn như đang mơ.
Ngôn Lãng im lặng hồi lâu. Khi sắp sửa tách với ca ca, bỗng nhiên : "Đại ca, đợi khi ngươi thi khoa cử, tòng quân."
Trong mắt Ngôn Lãng lộ vài phần kiên định. Chàng thiếu niên mười ba tuổi, từ bao giờ trưởng thành.
"Đại ca, gia đình tạm thời giao cho ngươi. Tuệ Tuệ..." Không chỗ dựa, bảo vệ ?
Muội của họ, lai lịch còn lớn hơn tưởng tượng. Khả năng của nàng, so với Phúc Bảo ở kinh thành còn phi thường hơn.
Nếu một ngày thể che giấu , ít nhất họ cũng bảo vệ trở về.
Huống hồ, Tuệ Tuệ bỏ rơi và gửi đến nông thôn.
Từ cách ăn mặc, trang điểm của ma ma, thể thấy gia đình gốc của Tuệ Tuệ địa vị cao.
Chỉ sợ là con cháu nhà quý tộc.
họ, thích Tuệ Tuệ.
Đây là con d.a.o treo lơ lửng đầu.
Nếu năng lực của Tuệ Tuệ bại lộ, hoặc là họ hối hận mang Tuệ Tuệ , bọn ?
Trong mắt Ngôn Xuyên thoáng qua một tia uy nghiêm.
"Việc nhà giao cho . Tuệ Tuệ còn nhỏ, khi nàng trưởng thành, chuyện tiết lộ ngoài một chút nào."
Hiện nay thôn dân chỉ đoán Tuệ Tuệ vận may , mang may mắn cho và cho cả thôn, cũng coi như an . ...
Thôn Vương gia một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm , mãi cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, thôn dân mới lơ mơ tỉnh dậy.
Tuệ Tuệ tay trái xách đùi gà lớn, tay ôm cốc sữa nóng, uống ừng ực.
"Ai là đang lộn đầu ?" Thôn xóm dường như náo nhiệt hơn hẳn. Tinh thần của cũng chút khác thường.
Vương Hữu Tài vì quá kích động mà mặt đỏ bừng, vội vã lao về phía Tuệ Tuệ.
Tiếng "bịch" vang lên.
Ông dập đầu.
"Tổ tông của ơi, ngươi còn hỏi đó là ai? Đó là Vương lão thái gia sắp c.h.ế.t , ai cũng bảo chỉ sống hai ngày nữa, hôm qua đến đây bái ngươi mà thở nhiều hơn thở . Sáng nay dậy, lăn lộn tới hai mươi vòng!!"
Vương Hữu Tài kích động vỗ đùi đập đập.
Vương Hữu Tài sáng nay dậy tinh thần sảng khoái, cả như ăn mười con bò, tràn đầy sức lực.
"Tóc bạc của ngươi rụng ?", Tuệ Tuệ ngạc nhiên ông .
"Sao rụng, nó đen ", Vương Hữu Tài kinh ngạc tột độ, hôm qua ông sợ là ăn thứ gì đó tầm thường.
"Hôm qua ngươi mơ thấy gì?"
Vừa trưởng thôn hỏi chuyện, thôn dân làng ồn ào chạy đến:
"Ta mơ thấy Quan Âm Bồ Tát!!!"
"Ta cũng mơ thấy Quan Âm Bồ Tát!!!"
Mọi ngớ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-121.html.]
"Mọi đều mơ thấy Bồ Tát ?" Vương Hữu Tài hỏi lớn.
"Ta , mơ thấy một con chó... Trông oai phong lẫm liệt, còn chuyện. Chỉ là gáy hói một mảng, giống như ai đó vặt ."
"Ta mơ thấy một vị Bồ Tát mang giày, trông giống như Xích Cước Đại Tiên, nhưng ông mang giày. Trên giày còn một bông hoa hồng nhỏ rực rỡ?"
"Ta mơ thấy một con rồng sừng...", Vương Hữu Tài một cách mơ hồ. Con rồng ông mà gì, chỉ , ngừng.
"Ta? Ta mơ thấy Diêm La Vương? Nghe vẻ may mắn lắm, nhưng Diêm La Vương vẻ hòa ái, bảo vất vả ."
"Ta mơ thấy một lão nhân mặc áo đỏ dọn dẹp cuộn chỉ lóc gì đó về sợi chỉ hồng... Lộn xộn kinh khủng, mà hoa mắt chóng mặt." Mọi xôn xao bàn tán, Tuệ Tuệ đến trợn tròn mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mọi đều mơ thấy thần tiên ?"
"Không chỉ , tiên nhân vuốt ve đầu , vất vả ."
"Họ rốt cuộc ý là gì? Vất vả cái gì nhỉ? Câu cũng cho rõ ràng. Khiến sốt ruột..."
"Ý gì hiểu, tóm ngủ một giấc dậy bệnh tật tan biến, cả già hoa mắt cũng khỏi luôn."
Vương lão gia tử bước đến với những bước sải dài."Nha đầu , nha đầu !" "Sau ai dám phản đối ngươi trưởng thôn, trừ phi bước qua xác c.h.ế.t của lão gia tử !" Vương lão thái gia ốm yếu hôm qua, giờ đây giọng đầy khí thế.
Mọi hỏi Tuệ Tuệ Kim Liên từ đến, nhưng Vương Hữu Tài vung tay, lập tức im lặng."Tuệ Tuệ, ngươi chơi . Chuyện ở đây giao cho ."
Vương Hữu Tài dẫn trực tiếp đến sân phơi lúa.
Nói gì , Tuệ Tuệ cũng .
Dù khi trở về đều im lặng, ai hỏi chuyện gì, nhưng tinh thần của thôn dân Vương Gia dường như một bước nhảy vọt về chất lượng.
Họ cùng một bí mật, lưu dân ở đầu thôn cũng hòa nhập trực tiếp thôn Vương Gia.
Nhìn ánh mắt của Tuệ Tuệ đặc biệt tôn kính.
Thỉnh thoảng còn lén lút vui mừng hai tiếng, chỉ thấy làng thôn một báu vật vô địch.
Buổi chiều.
Thôn Cử Nhân liền đến.
Đến là những nam nhân trong thôn Cử Nhân thể chuyện, phía vây quanh một nam nhân mặt mũi hiền lành, nam nhân mặc một bộ đồ trắng, hình như là nhi tử của trưởng thôn Lưu.
"Mấy đến đây? Lão Lưu ? Bệnh đỡ hơn ? Đỡ hơn thì đến thôn chúng uống vài chén."Vương Hữu Tài vội vàng tiến lên đón.
Cả đoàn thôn Cử Nhân cố gắng gượng đáp , nhưng còn khó coi hơn cả .
Nhi tử của trưởng thôn Lưu là Lưu Bình An, mắt đỏ hoe, quỳ xuống tuyết một cái ầm.
Vương thúc, cha mất .
Vương Hữu Tài giật : "Lúc nào ?"
Lưu Bình An cố nén bi thương: "Tối ba mươi Tết. Lúc đầu đến báo tin sớm hơn, nhưng mùng Một Tết nên mang vận rủi cho , nên cố ý đợi đến hôm nay mới đến." Lưu Bình An cúi đầu lạy Vương Hữu Tài và Tuệ Tuệ.
Thời nay báo tang đều là dập đầu.
Chẳng trách thôn Cử Nhân mấy ngày nay cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến cảm thấy bất an, ngay cả Tết cũng một chút khí nào, một chút nụ nào.
"Làm bỗng nhiên bệnh nặng thế ?" Vương Hữu Tài vội vàng đỡ lên, giải tán thôn dân, chỉ dẫn Tuệ Tuệ nhà.
Lưu Bình An sắc mặt khó coi, nắm chặt tay, nam nhân trung niên cùng mới khẽ thở một .
Mắt đầy vẻ khó xử.
"Trưởng thôn sống sờ sờ, tức giận đến mức chết."
Vương Hữu Tài kinh hãi thôi.
"Chuyện ... chuyện ..."
"Đêm giao thừa Tết Nguyên Đán hôm , cả thôn bùng nổ một cuộc xung đột dữ dội. Thanh niên và thế hệ suýt đánh ..." Nhớ đêm hôm đó, Lưu Bình An khỏi thở dài.
Đêm , thôn Vương Gia rực rỡ ánh đèn, đủ màu sắc lồng đèn thắp sáng cả bầu trời đêm, sân khấu hát suốt đêm.
Tiếng rộn ràng của thôn Vương Gia là giọt nước tràn ly đối với thôn Cử Nhân.
"Giao thừa..."
Vào thời điểm cả gia đình sum vầy hạnh phúc, cả thôn bùng nổ một cuộc xung đột dữ dội.
"Trong thôn tuy chút lương thực dự trữ, nhưng cũng chỉ đủ no bụng. Thậm chí chỉ thể ăn một bữa, mới miễn cưỡng cầm cự đến mùa xuân."
"Cũng bởi vì tính tình thôn dân chúng nhu nhược, thường xuyên đến ăn vạ."