Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:47:10
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên lòng bàn tay là một hạt sen nhỏ nhắn, xinh xắn.

Kích thước còn bằng móng tay.

"Đây... Là hạt sen ư? Sao từng thấy loại hạt sen ?"

"Thôn Vương gia ao sen mà."

"Đây chính là thứ đồ bình thường, lên mặt bàn mà trưởng thôn nhỏ ?" Lão nhân tuổi đời cao nhất, bậc trưởng bối nhất trong thôn Vương gia lẩm bẩm.

Xung quanh hạt sen lấp lánh ánh sáng vàng nhạt, chỉ cần đến gần hít thở, cũng thể cảm nhận một luồng sảng khoái.

Ông lão tuổi cao, trong nhà sớm chuẩn sẵn một chiếc quan tài và áo liệm, chỉ chờ nhắm mắt là xuống mồ.

Cách đây vài ngày, Lâm đại phu chẩn đoán cho ông, bản ông cũng linh cảm.

Giới hạn cuộc đời của ông chỉ còn trong vài ngày tới.

Hít một hương sen thơm, cơ thể ốm yếu của ông ... Bỗng nhiên mất cảm giác đau đớn trong chốc lát. Lão gia tử dừng một chút, nheo mắt hạt sen trong tay.

Nhi tử của ông là một kẻ ngang ngược, cũng là chịu phục trưởng thôn, chịu quỳ bái.

Vừa thấy hạt sen .

Gào thét một tiếng chạy ngoài: "Hạt sen của !!!" Vừa chạy hét.

Lão nhân trong lòng đập thình thịch, đập đặc biệt dữ dội.

Bảo lão bà tử mang đến một chén nước, tựa giường, ngửa đầu nheo mắt nuốt miệng viên hạt sen đang tỏa sáng lấp lánh ánh vàng .

Ngay khi hạt sen chạm lưỡi, ông còn kịp nuốt.

Bỗng chốc, hạt sen biến thành một tia sáng vàng nhạt, lao thẳng bụng.

Người già khó ngủ, thường xuyên trằn trọc ngủ .

khi hạt sen họng, ông liền cảm thấy buồn ngủ và mở nổi mắt, thậm chí uống nổi một ngụm nước nóng, xuống ngáy o o.

Đêm đó...

Thôn Vương Gia vô cùng yên tĩnh.

Ngay cả chó cũng im lặng khác thường.

"Mọi hôm nay ăn Tết mệt ? Sao trong thôn yên tĩnh đến rợn thế? Đã tối nay mỗi nhà mang theo thịt sân phơi lúa nướng mà?" Một thành viên đội hộ vệ khẽ.

Ngôn Hán Sinh chút do dự.

Lúc nãy còn ngoài sân, nhưng lâu nhà gọi về.

"Mau về bóc quà của trưởng thôn phát cho nào."

Cánh cửa đóng , tiếng ngáy vang lên trong nhà.

Tiếng ngáy vang dội khắp thôn.

Quà của đội cận vệ và cung thủ mở, đặt tạm thời trong nhà.

"Ta về nhà xem thử." Ngôn Hán Sinh trực giác cho rằng liên quan đến hạt sen mà Tuệ Tuệ cho.

Ngôn Hán Sinh vội vã chạy về nhà, mới phát hiện Ngôn Lãng và Ngôn Xuyên đều về, hai chằm chằm Tuệ Tuệ.

"Tuệ Tuệ , ngươi tặng món quà gì ?

Ngôn Xuyên hôm nay bận rộn cả ngày, cũng Tuệ Tuệ đặt gì trong lì xì.

Ngôn Minh giơ tay trả lời nhanh: "Ta , , là hạt sen. Mỗi một hạt."

"Ngoài hạt sen, còn gì khác ?" Ngôn Xuyên nhíu mày hỏi.

Lúc , trong thôn quả thực mùi hương sen thoang thoảng, cả thôn đều tràn ngập hương sen nhẹ nhàng.

"Thưa công tử, chỉ hạt sen thôi. Cô nương từ khiêng một bao tải, cứ thế ném bừa bãi mặt đất. Là phu nhân và Lâm phu nhân rửa sạch và cho bao lì xì." Lâm phu nhân là chỉ tiểu cữu mẫu.

Tiểu cô nương hiểu gì về thứ bậc, cũng nha gia đình giàu nên cư xử như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

nàng cố gắng hết sức để thể hiện sự tôn trọng tối đa với Tuệ Tuệ.

Tiểu chủ nhân của nàng, cứu nàng khỏi bóng tối, mạng sống của nàng, thuộc về tiểu chủ nhân.

Nàng vốn dĩ chết, là Tuệ Tuệ kéo nàng khỏi vực thẳm.

Ngôn Lãng nhíu mày, , tháp, tận mắt thấy Vương Hữu Tài ăn xong hạt sen liền ngáy như sấm.

"Tuệ Tuệ, hạt sen ngươi lấy ở ?" Ngon Lãng nhỏ giọng hỏi.

Không , luôn cảm thấy hạt sen đại khái lai lịch phi thường.

"Tam , đóng cửa sổ ."

Ngôn Minh dồn dập nhấc cao chân đóng cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-120.html.]

Tuệ Tuệ ngẩng đầu , họ vây quanh nàng thành một vòng tròn. Tiểu cô nương với vẻ mặt bối rối.

"Hạt sen? Do chính hái đấy..." Tuệ Tuệ tỏ vẻ chán ghét.

"Tuệ Tuệ thật sự tìm thứ gì để tặng , nên tặng một ít hạt sen. Vẫn là hạt sen thừa mà Tuệ Tuệ ăn, rớt xuống nước mà mọc lên." Tuệ Tuệ chút ngại ngùng, ăn thừa cũng coi như thôi, mà còn là hái mấy cái hạt mọc từ cái thừa .

"Sao Vương Gia thôn chúng ao sen?" Ngôn Hán Sinh sờ đầu đầy mặt nghi ngờ.

Ngôn Xuyên và Ngôn Lãng ."Cha, gì to tát, ngươi về trông coi đội hộ vệ . Nhị lang cũng rời vị trí . Sợ là họ sẽ tập trung chú ý."

Ngôn Hán Sinh , vội vàng ngoài tuần tra.

Sau khi đuổi Ngôn Hán Sinh , giờ đây trong nhà chỉ còn ba họ Ngôn và Gia Gia.

"Tuệ Tuệ, ngươi lén lút cho ca ca , hạt sen, ngươi lấy từ ?" Ngôn Xuyên khom xổm xuống.

Tuệ Tuệ đánh một cái ngáp."Là từ đài sen tòa Quan Âm Bồ Tát mọc đấy."

"Đài sen của bà là sen kép, quả sen to và căng mọng, còn tỏa sáng nữa. Sáng chói lóa, suýt nữa mù mắt Tuệ Tuệ."

"Tuy nhiên ăn là tan ngay... Ăn xong còn vương mùi hương sen."

"Như sẽ ăn quá nhiều, ngán lắm, đại khái rơi mất vài hạt..." Tuệ Tuệ càng càng nhỏ giọng. Chỉ cần , các ca ca chắc chắn sẽ gian chứa đồ!

Ba Ngôn Xuyên giấu sự ngạc nhiên. Họ lai lịch phi thường, nhưng bao giờ nghĩ đến điều !!!

Nàng ngay cả hạt sen mọc đài sen của Bồ Tát cũng dám ăn!!

"Các đóa kim liên lớn lên kinh Phật, ăn xong ngủ ba ngày ba đêm, trong đầu là Bồ Tát giảng kinh." Tuệ Tuệ một bộ mặt ghét bỏ.

"Hạt sen rơi xuống đất nảy mầm, liền mọc nhiều bông sen. Tuệ Tuệ tìm thứ gì hơn, liền hái tặng . Hy vọng chê mới ." Tuệ Tuệ thầm than thở một tiếng.

Gia Gia ở phía sớm ngây như tượng gỗ.

Tiểu chủ tử của nàng!!

Lợi hại!!!

Quá đỉnh!!!

Nàng sinh chịu khổ, chẳng lẽ đó là để mài dũa nàng, để nàng gặp tiểu chủ tử ?!!!

Ngôn Xuyên Ngôn Lãng từ khi câu Bồ Tát đó, liền hóa đá.

"Cái mà gọi là bình thường ư??", Ngôn Lãng một lúc lâu mới lấy suy nghĩ, vắt một câu.

Ngôn Xuyên há miệng, nên gì cho .

Muội của ...

Đại khái lai lịch còn lớn hơn cả tưởng tượng của một ít...

Tuệ Tuệ với vẻ mặt khó hiểu.

"Ta ăn trứng Phượng Hoàng nướng chín, ăn cá Cẩm Lý do Vương Mẫu nuôi, ăn Bàn Đào hàng vạn năm, ăn tiên thảo thể khiến phi thăng tại chỗ... Một hạt sen thì tính là gì?" Tuệ Tuệ hiểu, chẳng chỉ là hạt sen thôi .

Cũng chỉ đài sen là thể ăn, thì Bồ Tát chắc chắn cũng cho nàng gặm.

Ngôn Xuyên chỉ cảm thấy mệnh bóp nghẹn cổ họng.

Không một câu nào.

Bây giờ là thật sự .

Ngôn Xuyên im lặng ngoài, quanh quẩn bốn phía một vòng, phát hiện xung quanh , mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Muội nàng, đại khái là...

Thật sự là loại cả thiên hạ bái lạy ???

Muội của thể thật sự là một vị thần chính thống!

Ngôn Xuyên dừng một chút.

Một vị thần bình thường đại khái lẽ... Không ăn trứng Phượng Hoàng chứ?

Không dám nghĩ.

Một chút cũng dám nghĩ.

Hắn sợ sẽ ngất .

Ngôn Lãng bám bàn sắp vững , chân mềm nhũn.

Ngôn Minh và Gia Gia, kỳ thực vẫn còn bình tĩnh.

Ngôn Minh từng thấy Tuệ Tuệ thể từ hư biến lương thực, nên trong lòng đại khái gì chênh lệch.

Còn Gia Gia, nàng luôn cảm thấy Tuệ Tuệ chính là sự tồn tại như thần thánh, đối với nàng, phận như mới xứng đáng với tiểu chủ nhân nhà .

"Vậy, phàm ăn Kim Liên thế hệ thứ hai, sẽ hiệu quả gì?" Ngôn Lãng mất một lúc lâu mới lắp bắp hỏi.

Khó trách cả thôn đều ngủ !

Loading...