Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:47:06
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùng Một Tết.
Tuệ Tuệ mở mắt cau mày
"Làm ? Hôm qua ăn quá nhiều sủi cảo nên khó chịu ?" Lâm thị chút lo lắng, Tuệ Tuệ vẫy tay, khẽ thở dài.
"Sáng mùng Một ăn bánh trôi, ăn xong là ngoài xin lộc."
"Chẳng đây là điều ngươi thích nhất ?" Lâm thị đùa để dỗ dành nữ nhi.
Tuệ Tuệ bỗng dưng mắt sáng lên.
Ngay lập tức bưng chén, chỉ vài ngụm ăn hết bánh trôi, cùng với Ngôn Minh và Gia Gia ngoài.
Trong thôn canh gác nghiêm ngặt, Ngôn Hán Sinh và Ngôn Lãng mùng một Tết cũng tuần tra.
Chờ đến ca tối mới nghỉ ngơi.
"Chúc mừng năm mới trưởng thôn, chiều sẽ đến bái ngày..."
"Chúc mừng năm mới trưởng thôn..."
"Chúc mừng năm mới Minh ca nhi..."
"Chúc mừng năm mới Tiểu Sơn..."
Tiểu hài tử xúng xính đeo những chiếc túi to, ngoài xin lộc.
Túi đầy kẹo, nụ nở rộ khuôn mặt.
Hài tử từ khu lưu dân cũng đón nhận, chúng chen chúc , từng đàn từng lũ gõ cửa từng nhà xin lộc.
"Hôm qua ngươi thấy tiếng ồn từ thôn Cử Nhân bên cạnh ? Nghe như đang cãi , năm mới mà nhịn , điềm gở gì ." Vài lão gia tử sân phơi lúa, tuồng hút t.h.u.ố.c lá khô.
"Đoán chừng là đánh ." Các lão gia tử lắc đầu, vẫn là thôn Vương Gia hơn.
Ôi chao, dạo làng của họ quá chào đón.
Không chỉ việc hôn nhân của những thanh niên nam nữ lập gia đình chào đón, ngay cả những bà tử thá thái lập gia đình cũng ầm ĩ đòi hoà li. Muốn mang theo nhi tử và tôn tử đến thôn Vương Gia để tìm kiếm hạnh phúc thứ hai.
"Trưởng thôn đến xin lộc ..." Xin lộc là truyền thống, chỉ hài tử mới hưởng.
Chỉ thấy trưởng thôn gõ cửa nhà Vương Hữu Tài, vẻ mặt tươi , như chú mèo may mắn đáng yêu.
"Chúc Vương gia gia năm mới an khang, Vương gia gia sức khỏe dồi dào, việc suôn sẻ..." tiểu cô nương học mấy từ , học để xin lì xì.
Vương Hữu Tài đến mức thể ngậm miệng, vội vàng lấy cho nàng một nắm kẹo lớn.
Sau đó...
Tiểu Tuệ Tuệ vẫn ngẩng đầu ông , đầy mong đợi ông .
Vương Hữu Tài ngẩn ...
"Tuệ Tuệ chìa đôi tay mũm mĩm trắng ngần , ngước ông đầy mong chờ".
Bọn họ thật quá đáng, Tết nhất mà thèm cho lấy một món quà!
Thật là phí cho nàng, cố ý về quê thăm họ một chuyến.
Cũng may hôm qua bắt Hao Thiên Khuyển nhổ mấy cọng lông.
Hao Thiên Khuyển là Thần thú thể răn đe tất cả loại yêu quái, ma quỷ thế gian. Sao thể một chuyến mà kết quả gì ? Coi như lông chó là tiền đường .
Vương Hữu Tài vỗ trán và : "Đã hiểu ."
"Mời , mời ..." Vương Hữu Tài dắt tay nàng nhà, pha cho nàng một tách sữa nóng, đó bảo con dâu lấy cho tiểu Tuệ Tuệ mấy phong bao lì xì.
"Này, đây là đầu tiên tiểu Tuệ Tuệ đến đây xin lộc. Nên lì xì..."
Tiểu Tuệ Tuệ xua tay lia lịa: "Không cần cần, phiền Vương gia gia quá, cần lì xì ."
Một đôi mắt hạnh nhân ướt át nước chằm chằm phong bì đỏ.
Một tay mở túi của nàng...
Vương Hữu Tài???
Vương Hữu Tài mím môi tít, vội vàng đưa cho Tuệ Tuệ: "Với Vương gia gia thì cần khách sáo, tuy tiền mừng nhiều nhưng đây là chút tấm lòng của Vương gia gia."
Tuệ Tuệ "từ chối" , đầy vẻ áy náy nhận lấy.
Gia Gia và Ngôn Minh cũng mỗi lấy một cái, hai hành động của Tuệ Tuệ mà há hốc mồm kinh ngạc.
Vương Hữu Tài mím môi tít, vội vàng đưa cho Tuệ Tuệ.
ư
Uống xong với Vương gia gia, ăn chút đồ ngọt, lập tức đưa hai ngoài.
Ngôn Minh kéo Tuệ Tuệ một cái, nhưng kéo , gia hoả khỏi cửa lớn...
Ngôn Minh mới khẽ gọi một tiếng: "Tiền mừng tuổi! Tiền mừng tuổi lấy! Vẫn đang ở bàn kìa!!"
Ngôn Tuệ Tuệ mặt đầy nụ bỗng chốc khựng .
Cúi đầu xuống, thứ mà lúc giả vờ thoái thác thuận tay đặt lên bàn !!
"Làm bây giờ? Quay lấy lẽ lắm?" Ngôn Minh ngại ngùng, đều bước khỏi cửa lớn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ đảo mắt liên tục.
Ngay lập tức , úp mặt cánh cửa lớn và gào lên: "Vương gia gia... Vương gia gia, để lì xì bàn , nhận lì xì !"
Vương Hữu Tài thấy, liền nắm lấy lì xì và lao khỏi cửa...
Rồi đó, lì xì trở trong túi của nàng.
Và đường về tràn đầy tiếng thở dài: "Đã bảo lấy lì xì mà Vương gia gia cứ cố cho lì xì chứ..." Các thúc thúc, bá bá đang mải mê nhét kẹo bao lì xì, ...
Lặng lẽ nhét hai đồng xu tay nàng, dỗ dành ép nàng nhận lấy.
Lần chúc Tết , chiếc túi mà Tuệ Tuệ may đều nhồi đầy ắp, cả Gia Gia và Ngôn Minh cũng nhận một phần.
Hai mãi đến giờ ăn trưa mới kiệt sức trở về nhà.
"Ăn Tết thật là mệt mỏi, đồng xu suýt nữa đè bẹp ..." Tuệ Tuệ ném chiếc túi xuống đất, nó kêu vang lên những tiếng leng keng.
Để cho tiện, nàng xé phong bì lì xì.
"Các ngươi xin lộc mà còn mệt mỏi thế ? Đây là cái gì ?" Lâm thị bưng mâm cơm trưa , hôm nay các nhà đều đóng cửa, bất cứ lúc nào cũng thể hài tử đến xin lộc.
"Haiz... Các thúc thúc bá bá cho... Thịnh cái gì vượng cái gì nhỉ?" Tuệ Tuệ cố gắng nhớ từ đó, nhưng tài nào nhớ .
Lâm mở túi, ngớ ...
"Đều là họ cố tình nhét cho thôi." Tuệ Tuệ nở nụ rạng rỡ.
Ngôn Minh nhếch mép,"Ngươi đến nhà ai cũng ai ai đó lì xì cho ngươi, lì xì cũng ."
Miệng ngươi thì bảo nhận nhận, nhưng tay ngươi thò nhanh hơn ai hết!
Hắn cũng cảm thấy vui mừng khi nhận nhiều lì xì, mặc dù bản chỉ là 'nhân vật phụ'.
Ít nhất cũng hơn hai trăm văn.
Cộng thêm tiền lì xì của cha , , mợ, tằng tổ mẫu hôm qua, tổng cộng bốn hoặc năm văn.
Ngôn Minh vui mừng, đây đều là tiền riêng của .
Gia Gia mím môi , nàng cũng nhiều tiền mừng tuổi, là tiền mà nàng chỉ từng ước trong mơ.
Lúc , nàng đẩy túi tiền về phía Tuệ Tuệ.
"Tất cả của đều cho tiểu chủ tử." Gia Gia tiền là thứ , thậm chí hầu hết bi kịch của nàng đều do tiền gây , nhưng nàng vẫn cho Tuệ Tuệ.
Cái gì cũng cho Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ lắc đầu nhỏ: "Ngươi thể giữ để mua thứ ngươi thích, Tuệ Tuệ nhiều ." Nàng chỉ thích bầu khí ở trần gian.
Gia Gia khổ.
Trên nàng nhiều vết thương.
Ngoài vết thương do con ma cờ b.ạ.c gây , còn vết thương do nương của nàng gây .
Nương của nàng sẵn sàng cho nàng ăn, cho nàng uống, thậm chí còn bán vì nàng.
nương của nàng ...
Cũng sẽ đột ngột mất kiểm soát và đánh nàng ban đêm, đánh nàng một cách điên cuồng, như thể tất cả sự tuyệt vọng khi phản bội của nương nàng đều trút lên Gia Gia.
Gia Gia nhắc đến, nhưng nàng thường xuyên mơ thấy lóc van xin mẫu đừng đánh .
Nương của nàng yêu thương nàng, nhưng cũng căm ghét nàng, và trở nên điên dại.
Nàng đáng thương, và Gia Gia vô tội càng đáng thương hơn.
Đây cũng là lý do mà Tuệ Tuệ hề thương xót cho nương của Gia Gia, sự đáng thương của nương nàng là do nam nhân gây , nhưng sự đáng thương của Gia Gia do chính nàng gây .
"Mẫu , lát nữa ngươi gói quà cho ? Tuệ Tuệ chuẩn quà cho , mong rằng sẽ chê." Tiểu cô nương nở nụ rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như vì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-118.html.]
Hy vọng sẽ thích!Mùng Một Tết.
Tuệ Tuệ mở mắt cau mày
"Làm ? Hôm qua ăn quá nhiều sủi cảo nên khó chịu ?" Lâm thị chút lo lắng, Tuệ Tuệ vẫy tay, khẽ thở dài.
"Sáng mùng Một ăn bánh trôi, ăn xong là ngoài xin lộc."
"Chẳng đây là điều ngươi thích nhất ?" Lâm thị đùa để dỗ dành nữ nhi.
Tuệ Tuệ bỗng dưng mắt sáng lên.
Ngay lập tức bưng chén, chỉ vài ngụm ăn hết bánh trôi, cùng với Ngôn Minh và Gia Gia ngoài.
Trong thôn canh gác nghiêm ngặt, Ngôn Hán Sinh và Ngôn Lãng mùng một Tết cũng tuần tra.
Chờ đến ca tối mới nghỉ ngơi.
"Chúc mừng năm mới trưởng thôn, chiều sẽ đến bái ngày..."
"Chúc mừng năm mới trưởng thôn..."
"Chúc mừng năm mới Minh ca nhi..."
"Chúc mừng năm mới Tiểu Sơn..."
Tiểu hài tử xúng xính đeo những chiếc túi to, ngoài xin lộc.
Túi đầy kẹo, nụ nở rộ khuôn mặt.
Hài tử từ khu lưu dân cũng đón nhận, chúng chen chúc , từng đàn từng lũ gõ cửa từng nhà xin lộc.
"Hôm qua ngươi thấy tiếng ồn từ thôn Cử Nhân bên cạnh ? Nghe như đang cãi , năm mới mà nhịn , điềm gở gì ." Vài lão gia tử sân phơi lúa, tuồng hút t.h.u.ố.c lá khô.
"Đoán chừng là đánh ." Các lão gia tử lắc đầu, vẫn là thôn Vương Gia hơn.
Ôi chao, dạo làng của họ quá chào đón.
Không chỉ việc hôn nhân của những thanh niên nam nữ lập gia đình chào đón, ngay cả những bà tử thá thái lập gia đình cũng ầm ĩ đòi hoà li. Muốn mang theo nhi tử và tôn tử đến thôn Vương Gia để tìm kiếm hạnh phúc thứ hai.
"Trưởng thôn đến xin lộc ..." Xin lộc là truyền thống, chỉ hài tử mới hưởng.
Chỉ thấy trưởng thôn gõ cửa nhà Vương Hữu Tài, vẻ mặt tươi , như chú mèo may mắn đáng yêu.
"Chúc Vương gia gia năm mới an khang, Vương gia gia sức khỏe dồi dào, việc suôn sẻ..." tiểu cô nương học mấy từ , học để xin lì xì.
Vương Hữu Tài đến mức thể ngậm miệng, vội vàng lấy cho nàng một nắm kẹo lớn.
Sau đó...
Tiểu Tuệ Tuệ vẫn ngẩng đầu ông , đầy mong đợi ông .
Vương Hữu Tài ngẩn ...
"Tuệ Tuệ chìa đôi tay mũm mĩm trắng ngần , ngước ông đầy mong chờ".
Bọn họ thật quá đáng, Tết nhất mà thèm cho lấy một món quà!
Thật là phí cho nàng, cố ý về quê thăm họ một chuyến.
Cũng may hôm qua bắt Hao Thiên Khuyển nhổ mấy cọng lông.
Hao Thiên Khuyển là Thần thú thể răn đe tất cả loại yêu quái, ma quỷ thế gian. Sao thể một chuyến mà kết quả gì ? Coi như lông chó là tiền đường .
Vương Hữu Tài vỗ trán và : "Đã hiểu ."
"Mời , mời ..." Vương Hữu Tài dắt tay nàng nhà, pha cho nàng một tách sữa nóng, đó bảo con dâu lấy cho tiểu Tuệ Tuệ mấy phong bao lì xì.
"Này, đây là đầu tiên tiểu Tuệ Tuệ đến đây xin lộc. Nên lì xì..."
Tiểu Tuệ Tuệ xua tay lia lịa: "Không cần cần, phiền Vương gia gia quá, cần lì xì ."
Một đôi mắt hạnh nhân ướt át nước chằm chằm phong bì đỏ.
Một tay mở túi của nàng...
Vương Hữu Tài???
Vương Hữu Tài mím môi tít, vội vàng đưa cho Tuệ Tuệ: "Với Vương gia gia thì cần khách sáo, tuy tiền mừng nhiều nhưng đây là chút tấm lòng của Vương gia gia."
Tuệ Tuệ "từ chối" , đầy vẻ áy náy nhận lấy.
Gia Gia và Ngôn Minh cũng mỗi lấy một cái, hai hành động của Tuệ Tuệ mà há hốc mồm kinh ngạc.
Vương Hữu Tài mím môi tít, vội vàng đưa cho Tuệ Tuệ.
ư
Uống xong với Vương gia gia, ăn chút đồ ngọt, lập tức đưa hai ngoài.
Ngôn Minh kéo Tuệ Tuệ một cái, nhưng kéo , gia hoả khỏi cửa lớn...
Ngôn Minh mới khẽ gọi một tiếng: "Tiền mừng tuổi! Tiền mừng tuổi lấy! Vẫn đang ở bàn kìa!!"
Ngôn Tuệ Tuệ mặt đầy nụ bỗng chốc khựng .
Cúi đầu xuống, thứ mà lúc giả vờ thoái thác thuận tay đặt lên bàn !!
"Làm bây giờ? Quay lấy lẽ lắm?" Ngôn Minh ngại ngùng, đều bước khỏi cửa lớn .
Tuệ Tuệ đảo mắt liên tục.
Ngay lập tức , úp mặt cánh cửa lớn và gào lên: "Vương gia gia... Vương gia gia, để lì xì bàn , nhận lì xì !"
Vương Hữu Tài thấy, liền nắm lấy lì xì và lao khỏi cửa...
Rồi đó, lì xì trở trong túi của nàng.
Và đường về tràn đầy tiếng thở dài: "Đã bảo lấy lì xì mà Vương gia gia cứ cố cho lì xì chứ..." Các thúc thúc, bá bá đang mải mê nhét kẹo bao lì xì, ...
Lặng lẽ nhét hai đồng xu tay nàng, dỗ dành ép nàng nhận lấy.
Lần chúc Tết , chiếc túi mà Tuệ Tuệ may đều nhồi đầy ắp, cả Gia Gia và Ngôn Minh cũng nhận một phần.
Hai mãi đến giờ ăn trưa mới kiệt sức trở về nhà.
"Ăn Tết thật là mệt mỏi, đồng xu suýt nữa đè bẹp ..." Tuệ Tuệ ném chiếc túi xuống đất, nó kêu vang lên những tiếng leng keng.
Để cho tiện, nàng xé phong bì lì xì.
"Các ngươi xin lộc mà còn mệt mỏi thế ? Đây là cái gì ?" Lâm thị bưng mâm cơm trưa , hôm nay các nhà đều đóng cửa, bất cứ lúc nào cũng thể hài tử đến xin lộc.
"Haiz... Các thúc thúc bá bá cho... Thịnh cái gì vượng cái gì nhỉ?" Tuệ Tuệ cố gắng nhớ từ đó, nhưng tài nào nhớ .
Lâm mở túi, ngớ ...
"Đều là họ cố tình nhét cho thôi." Tuệ Tuệ nở nụ rạng rỡ.
Ngôn Minh nhếch mép,"Ngươi đến nhà ai cũng ai ai đó lì xì cho ngươi, lì xì cũng ."
Miệng ngươi thì bảo nhận nhận, nhưng tay ngươi thò nhanh hơn ai hết!
Hắn cũng cảm thấy vui mừng khi nhận nhiều lì xì, mặc dù bản chỉ là 'nhân vật phụ'.
Ít nhất cũng hơn hai trăm văn.
Cộng thêm tiền lì xì của cha , , mợ, tằng tổ mẫu hôm qua, tổng cộng bốn hoặc năm văn.
Ngôn Minh vui mừng, đây đều là tiền riêng của .
Gia Gia mím môi , nàng cũng nhiều tiền mừng tuổi, là tiền mà nàng chỉ từng ước trong mơ.
Lúc , nàng đẩy túi tiền về phía Tuệ Tuệ.
"Tất cả của đều cho tiểu chủ tử." Gia Gia tiền là thứ , thậm chí hầu hết bi kịch của nàng đều do tiền gây , nhưng nàng vẫn cho Tuệ Tuệ.
Cái gì cũng cho Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ lắc đầu nhỏ: "Ngươi thể giữ để mua thứ ngươi thích, Tuệ Tuệ nhiều ." Nàng chỉ thích bầu khí ở trần gian.
Gia Gia khổ.
Trên nàng nhiều vết thương.
Ngoài vết thương do con ma cờ b.ạ.c gây , còn vết thương do nương của nàng gây .
Nương của nàng sẵn sàng cho nàng ăn, cho nàng uống, thậm chí còn bán vì nàng.
nương của nàng ...
Cũng sẽ đột ngột mất kiểm soát và đánh nàng ban đêm, đánh nàng một cách điên cuồng, như thể tất cả sự tuyệt vọng khi phản bội của nương nàng đều trút lên Gia Gia.
Gia Gia nhắc đến, nhưng nàng thường xuyên mơ thấy lóc van xin mẫu đừng đánh .
Nương của nàng yêu thương nàng, nhưng cũng căm ghét nàng, và trở nên điên dại.
Nàng đáng thương, và Gia Gia vô tội càng đáng thương hơn.
Đây cũng là lý do mà Tuệ Tuệ hề thương xót cho nương của Gia Gia, sự đáng thương của nương nàng là do nam nhân gây , nhưng sự đáng thương của Gia Gia do chính nàng gây .
"Mẫu , lát nữa ngươi gói quà cho ? Tuệ Tuệ chuẩn quà cho , mong rằng sẽ chê." Tiểu cô nương nở nụ rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như vì .
Hy vọng sẽ thích!