Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:47:00
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuệ Tuệ vô cùng buồn bã.
Nàng thực sự nên.
Thế mà, quên bao nhiêu thúc thúc, bá bá yêu thương , và cả bao nhiêu vị tiên tử, tiên nữ. Đều về thăm nom họ.
Cũng tiên nữ Hằng Nga nướng hết những con thỏ .
Trước đây, cung trăng luôn nuôi một đàn thỏ trắng tinh khôi. Tiên nữ hôm nay ôm con , mai ôm con , trông thật thanh tao và phong hoa tuyệt đỉnh.
Kể từ khi ăn thỏ nướng do nàng cho, nàng mê mẩn thỏ nướng một cách điên cuồng.
Đàn thỏ ở cung trăng thực sự gặp đại họa .
Cung trăng thanh lạnh ngày ngày bốc khói, mùi cay nồng, mùi thì là, tiên nữ cung trăng thanh lạnh còn thấy dáng vẻ ngày xưa.
Trước đây đều tiên nữ , luôn lén lút lên cung trăng ngắm tiên nữ.
Trước đây một thúc thúc họ Ngô, hình như tên là Ngô Cương?
Thúc thầm thương trộm nhớ một tiên nữ trong suốt nghìn năm, si mê đến mức màng đến thứ khác.
Vào một đêm Trung thu nọ, thúc lén lút đến trộm tiên nữ. Bỗng nhiên, thấy tiên nữ đang cầm... Chân thỏ bằng tay trái và đầu thỏ bằng tay !
Cú sốc đó khiến thúc ốm nặng một trận. Sau khi bình phục, bệnh si mê tiên nữ của cũng khỏi hẳn.
Còn Na Tra... Gánh cho nàng một cái nồi to đen, đến nay vẫn gột sạch oan khuất.
Lúc bấy giờ nàng mới hóa hình, thứ gì cũng thèm thuồng.
Na Tra thấy nàng đáng thương, bèn rút một gân rồng cho nàng, về nhà cha đánh cho c.h.ế.t khiếp.
May , cha Thiên Đạo nặn cho một vàng, ôi, đến nay Long tộc thấy nàng đều đường vòng.
"Đợi hôm nay về nhà là sẽ cho các ngươi mơ thấy , về thăm các ngươi. Gần đây tín đồ cúng bái, nên lẽ thể về thăm một lát." Tuệ Tuệ lẩm bẩm, liền thu dọn đống đồ đồng nát trong gian.
Bỗng ngoảnh đầu , trong gian xuất hiện một mảng màu xanh lục.
"Này... Đây là cái gì?" Tuệ Tuệ chân béo lũn lũn trong gian.
Chỉ thấy trong linh tuyền, từ bao giờ mọc đầy hoa sen, những bông hoa sen tỏa sáng ánh sáng thần thánh trông vô cùng quen thuộc.
Ánh sáng le lói trông vô cùng đẽ, tỏa ánh sáng êm dịu.
Tuệ Tuệ sững , khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng sáng tỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
À, nàng hái nhiều hạt sen của Bồ Tát.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lớn, hạt sen trượt khỏi tay nàng, rơi một vài hạt trong linh tuyền.
Hạt sen của Quan Âm Bồ Tát, bên ngoài thể trồng, chỉ thể ở thần giới mới sinh trưởng. trong gian linh tuyền, vặn ươm mầm một mảnh như ...
Lúc qua, sen đại khái hơn trăm gốc, theo gió lay động, cực kỳ mắt.
"Ta tặng cho họ thứ gì , chính là... Chính là lễ vật sẽ quá keo kiệt chứ? Hạt sen ăn thừa mọc lên..." Tuệ Tuệ thở dài, quả nhiên nàng quá nghèo.
Nếu tiền, mỗi tặng một thỏi vàng thì bao.
Cố gắng năm gói một thỏi vàng.
"Ngày mai mùng một, tối nay thúc ép cho hạt sen chín sớm thì thể lấy hạt sen." Tuệ Tuệ lập tức bắt tay .
Đợi đến khi nàng bận rộn xong, Lâm thị trong nhà gọi ăn cơm đoàn viên.
"Gia Gia, thôi, mai sẽ tặng gì cho họ . Món quà nhẹ, hy vọng họ chê." Cái đài sen lớn bệ Quan Âm là linh lực đấy.
Ăn một hạt hưởng nhiều lợi, nhưng đây là hạt do nàng rớt xuống linh tuyền sinh thêm, nên hiệu quả cũng yếu nhiều.
"Ngươi tặng quà cho họ là phúc của họ." Gia Gia nàng trong mong, trong đôi mắt đồng tử kép xinh phản chiếu hình ảnh của Tuệ Tuệ.
"Đi nào, chúng ăn Tết. Không nương thịt móng giò kho tàu ... Cá chua ngọt, ôi, lâu lắm ăn cá." Tuệ Tuệ nhăn mặt.
Vài năm hạn hán, cá bán với giá trời.
Người nghèo lo toan cho việc ăn mặc, nào rằng ở Kinh Thành, trong phủ Thừa Ân Hầu, ao hồ đầy ắp cá chép cẩm lý.
Hôm nay, Ngôn Hán Sinh đặc biệt vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-116.html.]
Buổi sáng Tú Tú bắt đầu chiên thịt viên, cà tím nhồi thịt tẩm bột, bánh quẩy, ... Buổi chiều hai giỏ kẹo mè.
Sáng mai, bọn nhỏ trong thôn đến chúc Tết, ai cũng ăn. Ngôn Hán Sinh cầm một miếng kẹo giòn tan, cả đời bao giờ hưởng cuộc sống sung sướng như .
Bốn phía trong nhà dán những bức tranh hoa giấy đỏ thắm, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, vô cùng vui tươi.
"Mọi hãy xuống. Này nhé, năm đầu tiên chúng ở nhà mới. Ba năm hạn hán, đủ ăn, giờ mâm cơm , thật cảm ơn Tuệ Tuệ." Ngôn Hán Sinh rõ gia đình những ngày như là nhờ ai.
Tuệ Tuệ thèm nhấc mí, mắt dán chặt móng giò mà nuốt nước miếng.
Lư hương cúng Táo thần trong bếp le lói.
Lâm thị vuốt bụng vô cùng mãn nguyện.
Ba đứa nhỏ trong năm nay đổi nhiều, lẽ do ăn uống đầy đủ, dinh dưỡng nên cứ lớn phổng phao.
Nàng , Tuệ Tuệ cho cả nhà uống linh tuyền bồi bổ sức khỏe trong nửa năm.
"Năm nay thể cùng bà nội, , em dâu đón Tết, quả thật là nhờ ơn Bồ Tát phù hộ." Lâm thị hạnh phúc đến mức , đây là những ngày mà nàng hề dám nghĩ đến dù là trong mơ.
Thanh ca nhi cầm ly rượu lên, cúi đầu hành lễ tỷ tỷ và tỷ phu.
"Ơn lớn của tỷ tỷ tỷ phu, bao giờ quên. Sau cả nhà cùng cố gắng ăn ngày càng phát đạt, nhất định sẽ vượt qua năm mất mùa!"
Tú Tú cũng dậy, cúi đầu hành lễ lớn với tỷ tỷ tỷ phu.
Tú Tú vô cùng ơn gia đình tỷ tỷ. Cả phủ Vọng Sơn lâm cảnh chạy nạn, đường chín c.h.ế.t một sống, ít thể sống sót.
Huống hồ chi cả nhà bọn họ lão nhân, hài tử, thể ở thôn Vương Gia quả là một điều vô cùng may mắn.
Nhi tử của nàng, chẩn đoán mắc bệnh thiểu năng trí tuệ ngay khi sinh , giờ đây thể phản ứng với Tuệ Tuệ. Đây là điều khiến nàng vui mừng nhất.
Cuộc đời hy vọng !
Thôn Vương Gia khác với những thôn khác.
Thôn khác nghèo ăn cỏ ăn trấu, thôn họ bàn cỗ tiệc tùng, khiến nàng béo lên tận ba cân.
Hàng ngày, Tuệ Tuệ còn cho hát tuồng xem hát ở đầu thôn, cuộc sống giống như năm hạn hán.
Thật thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại trong thôn vẫn nuôi ba con lợn béo lớn, bảy tám con lợn con, một đàn dê cho sữa, một nhà đầy gà, tất cả đều là tài sản chung của thôn.
Thôn nhà nào giàu !!
"Mau xuống, mau xuống, đều là một nhà." Ngôn Hán Sinh uống đến mức mặt đỏ hây hẩy, hôm nay thực sự vui vẻ.
"Mở tiệc..." Vừa dứt lời, Ngôn Hán Sinh gắp cho Tuệ Tuệ một chiếc móng giò to.
Móng giò rim với đường phèn, tỏa ánh màu đỏ au. Tuệ Tuệ cắn một miếng, lớp da mềm mại lập tức tan chảy trong miệng.
Ôi ôi ôi...
Thật là một ngày mà thần tiên cũng thể nào đổi lấy .
Tuệ Tuệ ăn hết một cái chân giò to hơn cả chậu rửa mặt, ăn thêm bốn năm viên thịt viên. Lâm thị múc cho nàng một chén súp gà để bồi bổ cơ thể.
Nàng vỗ bụng chằm chằm bàn, thắc mắc tại bụng nhỏ như !
Tại nhỏ thế!!
"Buổi tối còn thức khuya ăn sủi cảo, ăn Phúc nữa, Tuệ Tuệ ừng ăn quá no đấy." Ngôn Lãng nàng tham ăn nên liền khuyên nhủ.
Tuệ Tuệ liền sáng mắt."Ăn Phúc là ? Ăn chữ Phúc câu đối ?"
Nhà chỉ dán chữ Phúc ở cửa chính.
Ngôn Lãng tùng ."Là cho vài đồng xu nhân sủi cao, ai ăn đồng xu là may mắn, là điềm lành." Nhị ca giải thích một cách nghiêm túc.
Tiểu cữu mẫu và Lâm thị nhanh chóng dọn dẹp mặt bàn, bưng lên vô đồ ăn nhẹ. Ngoài cửa tuyết rơi dày đặc, trong nhà đang đốt than củi, bếp đang nấu sữa. Mùi thơm nức mũi, hạnh phúc vô cùng.
Tuệ Tuệ ban đầu rằng bản chính là Phúc khí lớn nhất cho gia đình mới .
Tuy nhiên, nên nhập gia tùy tục, nàng lập tức bày tỏ sự mong đợi và háo hức.
Bên ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, trong nhà ấm áp với bếp than hồng và sữa thơm lừng.
Mùi hương của thức ăn và sự ấm áp của gia đình khiến Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.