Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:46:58
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó.
Mẹ của nàng mang thai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mang thai kết hôn, ai nam nhân đó là ai.
Mẫu của nàng nhốt trong phòng và đánh đập, ông bà lấy một bát thuốc phá thai, ép nàng uống.
may mắn , hài tử phá.
Hài tử cũng công khai sinh .
Ông bà tuyệt đối cho phép nữ nhi họ mang thai hôn nhân, như sẽ đổi sính lễ cao, thể cưới vợ cho tiểu cữu cữu trong nhà.
Sau đó, họ tìm kiếm cách.
Tìm một nam nhân góa vợ, thích đánh vợ, khả năng sinh sản.
Dù hài tử, nhưng nam nhân vẫn sẵn sàng cho một khoản sính lễ cực kỳ hậu hĩnh.
Mẫu nàng gả, nhưng mà nàng nuôi nấng từ nhỏ đích đến thuyết phục, quỳ gối cầu xin.
Ngày hôm đó, mẫu nức nở khi gả .
Nam nhân nghiện cờ b.ạ.c và đánh đập mẫu . Mỗi ngày, thua bạc về nhà, đánh đập mẫu .
Khi say rượu, còn chửi mắng mẫu hỏi tiện nam nhân là ai, sỉ nhục mẫu bằng cách.
Ngày mẫu sinh, thua bạc.
Hắn bế nàng lên định bán , mẫu lăn lộn nhưng thể cho mềm lòng.
Sau nhiều chuyển qua chuyển , nàng bán nhiều , đều do vì đôi mắt của nàng coi là may mắn, nên mẫu tìm về.
Sau đó...
Mẫu của nàng tự nguyện đến Di Hồng Viện, chỉ mong nam nhân thể nuôi sống , nuôi đến khi trưởng thành.
Thỉnh thoảng nam nhân đến nhà tìm mẫu , mỗi đến, mẫu đều lóc nhốt trong phòng, phát tiếng.
Tất cả tiền kiếm đều mang để trả nợ cờ b.ạ.c cho .
những năm qua mẫu đánh đập quá tàn nhẫn, chỉ cố gắng nửa năm, liền lâm bệnh liệt giường.
Lúc đó, nàng mới ba tuổi.
Trước khi , mẫu nắm lấy tay nàng, trong mắt đầy những cảm xúc mà nàng hiểu . Mẫu si ngốc vuốt ve đôi mắt của nàng, như thể qua đôi mắt của nàng về một nơi khác.
"Ngươi phụ , kiếp ngươi phụ , mong kiếp chúng bao giờ gặp ." Nói xong, hề dặn dò gì cho nàng, liền nhắm mắt.
"Thực ... Mẫu ghét , mà." Gia Gia kìm nước mắt.
"Mẫu ghét đôi mắt của , ghét khuôn mặt của , lúc thì chán ghét, lúc thì trìu mến. cũng chính là mẫu nhiều cứu , ..." Nàng hoang mang.
Mông lung nên đối xử thế nào với tình mẫu tử .
Sau khi mẫu , nam nhân càng thêm căm ghét nàng, dù mỗi ngày nàng vẫn kê ghế cao nấu cơm quét dọn nhà cho , việc đánh đập vẫn là chuyện cơm bữa.
"Nàng sinh ngươi , đó là trách nhiệm của nàng. Không ngươi cầu xin nàng, đến với thế giới ." Tuệ Tuệ tràn đầy ghê tởm trong mắt, thế giới luôn nhiều , họ bất hạnh, liền quy kết sự bất hạnh của lên những hài tử vô tội.
Hài tử, mới là bất hạnh nhất.
Trên thế giới , luôn những thích dùng tình mẫu tử để trói buộc hài tử.
Thực , nếu thể lựa chọn, nhiều hài tử sẽ trở thành con của họ.
Từ đầu đến cuối, họ xứng đáng.
Ngược , đối với con cái đặt nhiều yêu cầu, mang vẻ bề ngoài như thể sinh ngươi, nuôi dưỡng ngươi, thì kiểm soát thứ của ngươi.
Tuệ Tuệ càng hiểu rõ hơn, phận của ở kinh thành xa xôi.
Người ruột cao cao tại thượng, cũng suy nghĩ giống như đối với nàng.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ một trận chiến cam go đánh.
"Số mệnh của ngươi là cao quý nhất đời. Họ xứng đáng!" Mắt Tuệ Tuệ đầy vẻ hung hăng.
Gia Gia sững sờ.
Gia Gia trong lòng Tuệ Tuệ vì nàng mà nhuộm lên sát khí, lập tức liền kéo tay nhỏ của Tuệ Tuệ : "Cho dù là mệnh cách cao quý nhất đời, cũng quỳ chân ngài, là tín đồ sùng đạo nhất của ngài, cũng là tỳ nữ trung thành nhất của ngài."
Tuệ Tuệ nàng thật sâu một cái.
Nữ đế tì nữ cho ?
Quá kiêu ngạo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-115.html.]
Tuệ Tuệ rùng , chứ? Đã là nữ đế , còn thể đến hầu hạ ?
Tuệ Tuệ đầu và ngay lập tức quên chuyện đó.
Ngay lập tức xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, thần thức trong chớp mắt gian.
Bên trong gian đầy ắp đồ vật.
Phần lớn là những đồ cúng dường mà các tín đồ cúng cho nàng khi nàng là Ngôn linh.
"Thật là ghét, tuy thần tiên ăn cơm, nhưng mà ngươi cũng thể cứ đốt tiền giấy cho mãi chứ!! Biết một ngày nào đó xuống phàm trần??"
"Toàn là tiền giấy, là tiền giấy, phỉ!"
"Heo cũng cho một con, mà chúng đây cúng trời còn mổ heo g.i.ế.c dê cơ mà!"
"May mà còn một ít trái cây bánh kẹo..."
Tuệ Tuệ lục tung thứ, phần lớn là lương thực, nhưng cũng nhiều.
Có những thích cúng tế trời bằng cách cầu mong ngũ cốc mùa, vì mới một ít lương thực.
Tuệ Tuệ thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó , rốt cuộc nên tặng gì đây?
"Ồ, đồ mang từ Thiên giới xuống đây vẫn còn ." Tiểu cô nương trợn tròn mắt, bước về phía góc khuất của gian.
Góc khuất chất đống một mớ đồ đồng nát cũ kỹ, Tuệ Tuệ dùng chân khều khều.
"Cung tên của Hậu Nghệ b.ắ.n mặt trời? Này... Nóng quá, thứ khi b.ắ.n mặt trời nhiễm khí lửa nóng nhất Tam giới. Hồi đó trộm về để gì nhỉ?" Tuệ Tuệ suy nghĩ miên man.
"À... Ăn trộm chim vàng để nướng. Lửa trần gian nướng chín , nên mới ăn trộm cung tên thần của Hậu Nghệ." Tiểu cô nương đá nó sang một bên.
Biểu cảm ghê tởm hiện rõ khuôn mặt.
"Đây là cái gì? Trong gian thế mà còn da thỏ!!" Tuệ Tuệ ngạc nhiên.
Đây con thỏ trắng muốt, lấy một sợi lông tạp, thậm chí còn lấp lánh vài tia thần quang.
"À, là con thỏ cung trăng ." Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, ngày Tết Trung thu ngắm trăng, nàng thấy con thỏ ngon hơn bánh trung thu, nên ăn một con.
Sau đó, Hằng Nga tiên tử suốt mấy ngày.
Sau nàng quá hối hận, liền sai đưa một nửa thỏ nướng cháy xém bên ngoài, mềm mại bên trong cho nàng, cùng với lời xin của cha Thiên Đạo.
Hằng Nga ăn , đó nức nở hơn nữa.
Ghét bỏ nàng bỏ quá cay ?
Tuệ Tuệ nhét nó túi, lát nữa sẽ lấy áo cho sắp chào đời.
Tuệ Tuệ tùy tiện lôi tiếp: "Sừng rồng? Ờm... Tặng nội tạng cho khác kỳ lạ nhỉ. Sừng rồng coi là nội tạng ?" Tuệ Tuệ hiểu.
Lại đá góc.
"Đây là cái gì? À, quần áo của Chức Nữ ..." Tuệ Tuệ chán ghét đá văng .
Năm xưa chuyện Chức Nữ và Ngưu Lang ầm ĩ náo nhiệt, Chức Nữ cứ khăng khăng là tình yêu đích thực.
Tuệ Tuệ thể hiểu nổi, tại nàng thích một tên lưu manh ăn cắp quần áo của .
Rồi đó...
Mình cứ ngày ngày trộm của nàng.
Trước khi hạ phàm, Tuệ Tuệ cũng chỉ một tiểu Thần nữ trong một năm. Trước đó, nàng vốn là một ý thức nuôi dưỡng bởi Thiên Đạo cha.
Ý thức của nàng bám víu một tấm bia đá Thiên giới.
Có thể chuyện và giao tiếp, nhưng thể hóa .
nàng thể thấy tín đồ cúng bái nàng, cũng thể chiêm ngưỡng núi non sông hồ, chỉ là thể hoá hình mà thôi.
"Ôi, bỗng dưng nhớ đến Thiên giới. Họ chắc hẳn nhớ , nhớ nhiều..." Tuệ Tuệ xếp bằng mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ u sầu.
"Ta ủ trong hàng ngàn năm mới thể, họ nhất định luyến tiếc lắm."
Trước khi hạ phàm, tất cả các vị thần đều .
Khóc thương tâm, ôm đầu , vẫy khăn tay nhỏ tiễn nàng.
Lúc đó, bản xúc động, liền sẽ sớm , họ càng dữ dội hơn.
Có lẽ thể chịu đựng mỗi ngày xa cách nàng!
Thật đáng thương.
Chắc hẳn họ nhớ nàng, luyến tiếc nàng ?