Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:46:55
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuệ Thành?
Tuệ Mãn Thành?
Mãn Tuệ Thành?
Hại, Tuệ Tuệ cũng để ý.
Nàng chỉ quan tâm đến đêm giao thừa hôm nay, nàng thể ăn những gì, thể nhận bao nhiêu lì xì.
Tiểu cô nương nghĩ đến đây, mắt liền nheo thành một đường kẻ.
Nàng bảo Lâm thị may cho một cái túi nhỏ, ngày mai dùng để đựng lì xì, đựng kẹo.
"Gì, gì cơ? Ngươi còn nhận lì xì ? Mai tối tất cả thôn dân đều đến bái ngươi đấy."
"Ngươi cũng quà đáp lễ chứ." Lâm thị ha hả,
"Tuệ Tuệ??!!!"
Ở một thôn làng hẻo lánh, trưởng thôn giống như một vị Hoàng đế đất liền, quyền một hai trong thôn.
Mỗi năm, việc đến bái trưởng thôn là điều thường niên.
Tất nhiên, những năm trưởng thôn nhỏ như , ha ha ha!
Trưởng thôn mặt nhăn nhó, hai bàn tay nhỏ xíu túm lấy vạt áo, lông mày nhíu như con sâu róm.
"Mọi đều đến bái ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không... Không lắm ? Vậy tặng gì cho nhỉ?" Hòa Hòa chút hổ.
"Ngày mai nương sẽ chuẩn cho ngươi." Lâm thị mỉm mím môi.
Tuệ Tuệ vẫy tay: "Nương chuẩn là tâm ý của nương, Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ là một trưởng thôn đủ tiêu chuẩn, là lớn , Tuệ Tuệ đáp bằng tâm ý của . Phiền nương chuẩn cho Tuệ Tuệ vài cái túi nhỏ, Tuệ Tuệ đựng quà."
Lâm thị đáp ứng, kỳ thực và A Nguyệt sớm chuẩn cho nàng.
"Được , Tuệ Tuệ chuẩn một chút tâm ý là . Nói nhé..." Lâm thị cúi xuống, nàng một cách nghiêm túc.
"Tuyệt đối bỏ bất kỳ con sâu béo ú nào, cũng như bất kỳ loài bò sát, gặm nhấm nào...", Lâm thị dặn dò một cách nghiêm túc.
Hài tử mà, luôn luôn hứng thú kỳ lạ với những con rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Tuệ Tuệ thất vọng mà thốt lên một tiếng "Ồ".
Ánh sáng nơi đáy mắt đều tắt ngúm.
Lâm thị trong lòng toát mồ hôi lạnh, ôi chao, hóa nàng thật sự ý định !!!
"Trong thôn là những lão gia tử, đừng dọa họ hoảng sợ. Tặng quà mà, tự nhiên tặng thứ gì đó lợi cho , ai cũng thích." Lâm thị kỳ thực chuẩn một hộp kẹo nhỏ, bằng cỡ lòng bàn tay, ngày mai nếu Tuệ Tuệ cần nàng sẽ lấy .
Tuệ Tuệ ghi nhớ chuyện trong lòng.
Thấy cha ở nhà đang bận rộn vệ sinh.
Nương và tiểu cữu mẫu đang ở trong bếp chuẩn bữa tối.
Bà cố nội đang dạy An An học , cả ngày mà An An từng để ý đến bà.
"An An , gọi tằng tổ mẫu... Gọi là cha, gọi là ... Ngươi thì sẽ cho ngươi uống nước đường." Tằng tổ mẫu dạy hài tử chán, hai năm , bà vẫn luôn như .
"Tằng tổ mẫu cho ngươi ăn thịt kho tàu, thịt kho tàu mềm xốp. Bên ngoài xốp, bên trong mềm, ngon vô cùng. Ngươi gọi một tiếng, hoặc gọi cha một tiếng, một tiếng..." Tằng tổ mẫu dạy đến nỗi cổ họng gần như khàn khàn.
"Hoặc là, chúng nhà sưởi ấm? Tằng tổ mẫu nướng cho ngươi khoai lang ngọt ngào ăn? Gió ở đây mạnh, cẩn thận cảm lạnh."
An An chỉ ở cửa chơi sâu róm, thèm quan tâm đến bà.
Lão thái thái mệt mỏi, ánh mắt đầy vẻ uể oải.
Tuệ Tuệ từ trong nhà bước , tiểu gia hoả chu môi: "Dạt một chút..."
Thân hình nhỏ bé đang bệ cửa khẽ nhúc nhích, lặng lẽ di chuyển góc.
Sau một hồi suy nghĩ, liền trong nhà.
Giọng trẻ thơ khàn khàn vang lên một cách ngoan ngoãn: "Được, tỷ tỷ..."
Tiểu Tuệ Tuệ nhàn nhã bước , chỉ để tằng tổ mẫu đầy mặt nước mắt.
Lão nương nữa!! Bỏ việc!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-114.html.]
Họng khàn hết , mà một chút hồi âm nào!!!
Tuệ Tuệ thuận miệng một câu, gia hoả đáo mà hề do dự!!
Nếu vì năm xưa vô danh y đều chẩn đoán, bà sẽ nghĩ rằng đứa nhỏ là hung hăng cố ý nhắm .
Ôi chao...
Người chỉ là đối đáp với Tuệ Tuệ, chỉ đối đáp với nàng thôi.
Gia Gia theo Tuệ Tuệ. Từ ngày mang về, Lâm thị và Lâm lão thái thái may áo bông cho nàng đêm đó.
Tuệ Tuệ mập mạp, Gia Gia quá gầy, mặc áo bông hở gió. Lâm thị liền may nhỏ đêm đó, cho Gia Gia mặc .
Cái đầu nhỏ bé với mái tóc vàng hoe, Lâm thị gội cho sạch sẽ thơm tho, còn cố ý tết cho nàng mấy b.í.m tóc nhỏ.
Chân nàng kích thước bằng với Tuệ Tuệ, đôi giày bông dày, Gia Gia ngủ suốt đêm.
Trong đầu nàng thề nguyện, suốt đời sẽ trung thành với Tuệ Tuệ.
Nằm trong chăn bông ấm áp, đắp chăn bông mới tinh, thơm tho, trong nhà đốt than củi, đây là cuộc sống mà nàng mơ ước.
Cuộc sống mà thần tiên đòi cũng đổi.
Lúc , theo Tuệ Tuệ, càng hết lòng hết sức hầu hạ nàng.
Tuệ Tuệ cần, nhưng nàng vẫn thành trách nhiệm một cách trọn vẹn.
Tuệ Tuệ ở bên tường. Vừa đầu, Gia Gia đặt chiếc ghế xuống.
"Gia Gia, ngươi cùng . Ngươi xem... nên chuẩn quà gì cho họ đây?" Tuệ Tuệ nghiêng đầu, trong lòng suy nghĩ xem trong gian của còn gì.
"Chỉ cần là tâm ý của ngài, đều sẽ thích. Ngài tặng cỏ đuôi chó thôi, cũng sẽ trân trọng suốt đời." Trong mắt Gia Gia chỉ Tuệ Tuệ.
"Không như thế. Không thể tặng Gia Gia cỏ đuôi chó, Gia Gia là nữ hài tử, nữ hài tử thích , tặng Gia Gia khuôn mặt xinh ." Tuệ Tuệ tỏ vẻ nghiêm túc.
Gia Gia hoảng hốt.
"Tiểu chủ tử... Ngài thể vì khuôn mặt của Gia Gia mà phí công . Ngài việc lớn , ngài là thôn trưởng, khuôn mặt của Gia Gia quan trọng."
Khuôn mặt nàng, cha nàng bỏng.
Nam nhân đó nàng may mắn, mỗi đánh bạc về đều đánh nàng.
Một trong cơn thịnh nộ, dùng kẹp lửa nung đỏ in hằn lên má của nàng.
Nàng điên cuồng vùng vẫy, lúc đó nàng chỉ mới ba tuổi, nam nhân chỉ dùng một tay dễ dàng đè nàng xuống.
Nàng thể cảm nhận lưỡi lửa l.i.ế.m láp má, nàng thể cảm nhận tiếng hét chói tai nhưng vô lực của bản , nàng thể cảm nhận chiếc kẹp lửa nóng hổi thậm chí bỏng đến tận xương.
Nàng đau đớn đến ngất xỉu, tỉnh ngất nữa.
Cho đến khi, tê liệt.
Nàng nhốt trong phòng chứa củi, ăn uống, vết thương mặt vì nóng mà mưng mủ lở loét, giờ đây mặt đầy những hố sâu, thể che giấu .
Nàng hiểu thế nào là tự ti, nhưng sợ ánh mắt soi mói của khác.
Mái tóc dài hai bên của nàng luôn thả rủ, cố gắng che những vết sẹo, nhưng vô ích.
Tuệ Tuệ chê bai nàng, nhưng nàng cũng phiền tiểu chủ tử.
"Khuôn mặt nữ hài tử thể quan trọng? Ngươi sai gì cả, ngươi cũng là chổi, là xứng đáng!" Tuệ Tuệ tức giận.
"Đồ súc sinh c.h.ế.t tiệt đó, nhất định sẽ chịu đựng khổ sở đời, c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng." Tuệ Tuệ mặt đằng đằng, hung hăng nguyền rủa.
Gia Gia ngây ngốc Tuệ Tuệ.
Lần đầu tiên thương xót nàng, nàng vô tội, nàng chổi.
Mặc dù nàng mới chỉ bốn tuổi, nhưng lúc Tuệ Tuệ trong mắt của nàng vô cùng cao lớn.
Nàng... Cuộc đời nàng may mắn.
Cũng bất hạnh.
Mẫu của nàng là một trong những hiếm trong thôn, ông bà của mẫu từ lâu gả mẫu để đổi lấy một sính lễ hậu hĩnh.
Sau đó, nàng trốn thoát.
Khi bắt trở , nàng dường như c.h.ế.t lặng, gia đình giam giữ trong nhà cho ngoài.
Cả ngày nàng chỉ cửa sổ ngoài ngây ngốc.