Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:46:43
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuệ Tuệ cau .
Nhìn thấy xâu chìa khóa như thấy ma quỷ .
Ngôn Minh lén lút giấu trong chiếc giỏ tre nhỏ của , bên trong chứa đầy những món ăn vặt mà Tuệ Tuệ yêu thích.
Khi mua cửa hàng, cả hai đều lén lút lưng Vương Nhị ca.
Chìa khóa đương nhiên cũng cho thấy.
"Đừng đến gần ..." Tiểu Tuệ Tuệ rưng rưng nước mắt, đều tại cái quần , chắc chắn, quá chắc chắn !
Làm cho nàng mất mặt.
Tiểu Thần Nữ thế nào thể chìa khóa rách quần?
May mắn là mùa đông, nếu thì đôi chân mập mạp của nàng sẽ thể che !
Ngôn Minh nheo mắt.
" , đều là của cái quần chắc chắn, đều là của cái chìa khóa quá nặng!" Ngôn Minh gật đầu lia lịa.
Tuệ Tuệ ngoảnh đầu , liền một cách u uất: "Ngươi rằng thấy ?"
"À ừm..." Ngôn Minh vội vàng che miệng , lỡ lời !
Hai phía , Vương Nhị ca vốn dĩ cách hai ba bước chân.
Đi một hồi, bỗng nhiên từ trong đám đông lao một cô nương quần áo rách nát.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Ta bán nhà thổ! Cứu mạng!" Nữ tử nức nở, Vương Nhị ca là một nhà quê chất phác, từng gặp chuyện gì như thế .
Đang vội vã đẩy nữ tử .
đẩy .
Hai đứa nhỏ mặt, còn thấy nữa.
Vương Nhị Ca sắc mặt biến đổi, vội vàng lớn tiếng hô to: "Tuệ Tuệ... Minh ca nhi? Tuệ Tuệ!" Vương Nhị Ca liên tục tìm kiếm qua mấy con hẻm nhỏ, hoảng sợ đến mức chỉ cảm thấy một luồng hàn ý xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Quay đầu , nữ tử cầu cứu lúc nãy cũng biến mất.
"Hỏng , là lừa đảo! Trưởng thôn bắt cóc. Trưởng thôn mất tích!" Vương Nhị Ca sợ đến da đầu tê dại, đầu chạy về phía cổng thành.
Ai ngoài mà mất trưởng thôn chứ!
Khi Tuệ Tuệ mở mắt , bên tai vang vọng tiếng .
"Ta về nhà, về nhà..."
"Hu hu hu... Ta , thả , các thả , hu hu hu..."
"Tuệ Tuệ ... Tuệ Tuệ, suỵt, đừng nha, đừng sợ, ngươi kêu, ca ca sẽ buông miệng ngươi ?" Tuệ Tuệ mở mắt , kịp gì thì một đôi tay run rẩy bịt miệng .
Hốc mắt Ngôn Minh đỏ bừng, thể thấy lén một .
khi tỉnh dậy, vẫn cố nén nỗi sợ hãi run rẩy hai tay che miệng .
"Nếu ngươi lóc, họ sẽ đánh ngươi... Tuệ Tuệ đừng sợ, ca ca ở đây, nhất định sẽ bảo vệ ngươi." Ngôn Minh giờ đây thêm chút thịt, nhưng so với Tuệ Tuệ, vẫn gầy đến mức đáng thương.
Lúc , cẩn thận ôm lòng, sợ nàng hoảng sợ.
Tuệ Tuệ trong lòng ấm áp.
Ngoan ngoãn gật đầu một cái, Ngôn Minh mới nhẹ nhàng buông tay.
"Chúng gặp bọn buôn , chúng bắt cóc nhiều hài tử... Nếu gặp ai lóc, lời, chắc chắn sẽ g.i.ế.c chết. Tuệ Tuệ đừng sợ... Ca ca nhất định sẽ cứu ngươi."
Tuệ Tuệ thể cảm nhận , tiểu ca ca ôm lấy cơ thể nàng đang run rẩy.
Hắn sợ hãi đến mức run rẩy.
Dù , vẫn cố gắng kìm nén nước mắt và nhẹ nhàng dỗ dành , khiến cho Tuệ Tuệ cảm thấy mắt nóng hổi.
Đây là điều mà ông trời gọi là cảm động ?
Phải chăng đây là cảm xúc của con bình thường?
Nàng mù chữ, nhưng trí óc của nàng nhồi nhét đầy đủ nội dung của cuốn sách , thứ nàng đều xuất phát từ cuốn sách .
Khi nàng trực tiếp trải nghiệm, nàng mới nhận tình yêu thương quý giá đến nhường nào.
Bên trong căn nhà tối đen như mực, gần như chút ánh sáng nào, điều khiến cho nỗi sợ hãi của những đứa nhỏ càng tăng thêm.
Nhiều đứa nhỏ chịu nổi, nức nở thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-109.html.]
Nghe giọng , lẽ là những đứa nhỏ bốn, năm tuổi.
Cạch một tiếng, cửa mở .
Ngôn Minh theo phản xạ che chắn mặt Tuệ Tuệ, thuận tiện xoa tóc Tuệ Tuệ rối tung lên, che khuất khuôn mặt của Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ xinh , thể phát hiện.
"Khóc ! Khóc lóc để tang ? Còn nữa lão tử đ.ấ.m gãy răng các ngươi!" Nam nhân đ.ấ.m mạnh cửa khiến nó vang lên tiếng động lớn. Lũ nhóc bỗng khựng .
Ánh sáng mạnh rọi trong nhà, lũ nhóc vội giơ tay che mắt.
Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong nhà là nữ hài.
Đều là những nữ hài trạc tuổi của nàng.
"Sao còn một nam oa? Không nam oa ?" Nam nhân cau mày khó chịu, lưng một phụ nhân mặc váy bông mùa đông.
Phụ nhân vẻ mặt lạnh lùng: "Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ oa , chỉ thể mang cả hai về."
Ngôn Minh cố nén sợ hãi che chắn cho Tuệ Tuệ.
"Ngươi điều tra kỹ ?"
"Tất cả đều là nữ đồng sinh ngày rằm tháng giêng?"
"Yên tâm , huyện Tú Sơn hẻo lánh gặp thiên tai, quan huyện cũng chẳng quan tâm. Những hài tử phận quý giá gì, mất cũng chẳng ai rầm rộ truy lùng. Chắc chắn là ai tìm ."
Năm nay, mạng chẳng đáng giá.
Huống chi là nữ oa?
"Tra hai tháng, cơ bản những sinh ngày rằm tháng giêng đều ở đây . Chúng chỉ cần đưa khỏi thành, là sợ gì nữa." Hai khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có một nữ đồng co ro ở góc tường, giọng khàn khàn.
Nửa má của nàng bỏng, mu bàn tay lộ đầy vết thương, lúc đang co rúm trốn ở góc tường.
"Sao đứa xí thế ?" Nam nhân nhếch mép khinh miệt.
" nàng sinh ngày rằm tháng giêng, liên quan gì? Bỏ một bên , khỏi thành . Tận dụng lúc ngoài nhiều lưu dân, lợi dụng lúc hỗn loạn trốn khỏi thành là thuận tiện nhất. Ta kiểm tra, lũ nhóc xuất đơn giản, bắt cũng sợ." Hai xung quanh, cả huyện Tú Sơn chỉ năm sáu nữ đồng bốn tuổi sinh ngày rằm tháng giêng.
"Vậy còn thì ?"
Nam nhân chỉ Ngôn Minh.
Ngôn Minh mím môi, mắt đầy vẻ căng thẳng.
"Mang theo , ngũ quan xinh xắn, tiện tay bán cho tiểu quan nuôi cũng , những tiền ở kinh thành đang chuộng cái ."
"Không lời, g.i.ế.c c.h.ế.t là xong."
Hai kẽo kẹt đóng cửa .
"Làm bây giờ? Ta nhớ , huhu, về nhà."
"Tại họ bắt chúng ? Ta sợ quá!" Bọn hài tử đều còn nhỏ, chỉ lóc nỉ non.
Chỉ nữ đồng đầy thương tích co ro trong góc, nàng khẽ ngẩng đầu lên, Tuệ Tuệ liền thấy một điều khác thường.
Ngay lập tức, thấy nữ đồng hoảng sợ che kín mắt, dám cho ai thấy.
"Ta may mắn, đừng . Ta là thứ xui xẻo..." Giọng của nàng khàn khàn, mặc một bộ quần áo cực kỳ mỏng manh, run rẩy vì lạnh.
Một tay giơ lên, đầy rẫy vết thương.
Tuệ Tuệ đành lòng, vì mặc nhiều nên cởi áo bông ngoài cùng đưa cho nàng.
"Ngươi mặc... lạnh." Tiểu Tuệ Tuệ đưa qua, nàng sợ hãi lùi tít về .
"Đừng đến gần , sẽ gặp xui xẻo." Giọng nữ đồng rầu rĩ, dám đụng Ngon Tuệ Tuệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha nàng sinh mang vận rủi, sẽ mang đến xui xẻo cho khác, gia đình yên , đánh đập nàng.
Cha say rượu ngã gãy chân, đánh nàng.
Cha cờ b.ạ.c thua tiền, đánh nàng.
Tất cả đều là của nàng.
Tuệ Tuệ trợn mắt, nhắc đến chuyện , nàng gì sợ hãi.
Trực tiếp khoác áo lên nàng, còn với giọng thấm thía: "Ai cũng thể gặp bất hạnh, chỉ riêng thì ."
Vì là nhãi con cưng nhất của cha Thiên Đạo nha!