Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:46:40
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hai đừng chạy lung tung đấy."
"Thời loạn lạc, kẻ thích kiếm tiền bất lương, lén lút bắt cóc hài tử ngoài đường."
"Tuệ Tuệ, ngươi trắng trẻo xinh xắn quá, Những kẻ bắt cóc thích bắt cóc những hài tử như ngươi và bán chúng cho những gia đình giàu ."
"Bán cho nhà giàu còn coi như , nhà nuôi lớn để bán cho..." Vương Hữu Tài trừng mắt thôn dân , thôn dân lập tức nheo mắt dám gì thêm.
Tránh những chỗ bẩn thỉu như để khỏi bẩn tai của trưởng thôn nhà .
"Lão thôn trưởng, Tuệ Tuệ sẽ chạy lung tung ." Tiểu cô nương dõng dạc bảo đảm.
"Vậy thể mang theo một thúc thúc cùng ngoài ?" Tuệ Tuệ nhắm mắt , ngoan ngoan vô cùng.
Vương Hữu Tài lập tức gọi một hán tử to lớn theo trưởng thôn nhỏ.
Trưởng thôn nhỏ ít khi đến trong thành, dạo thành cho cũng .
Hiện nay, đa các cửa hàng trong thành đóng cửa, chỉ còn vài cửa hàng thực lực cực kỳ mạnh là vẫn còn mở cửa.
Bá tánh từng nhà đều đóng cửa sổ và cửa cẩn thận, đề phòng cực kỳ.
"Chúng tìm Phó quản sự ." Ngôn Minh kéo Tuệ Tuệ , Vương Nhị Ca theo , theo hai đứa nhỏ.
Ngôn Minh trí nhớ cực , nhanh chóng tìm thấy cửa hàng Phó thị.
Lần , cửa Phó thị nhiều lính canh như , dường như bầu khí căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Phó quản sự tin thôn Vương Gia đến tìm, vội vàng cửa.
Vừa , phát hiện đó là hai vị khách nhỏ.
"Thì là ngài, Tiểu Tuệ Tuệ! Lần ngài bán cho chúng lương thực giải quyết vấn đề lớn. Ngài thật là ân nhân của chúng ..." Phó quản sự ánh mắt chứa ý , quen Ngô Thắng Nam, tự nhiên Tiểu Tuệ Tuệ là ân nhân của các tướng sĩ.
Phó quản sự vội vàng sai chuẩn đồ ăn nhẹ, đổi thành nước trái cây chua ngọt mà hài tử thích.
"Phó quản sự, hôm nay chúng đến đây là nhờ ngươi xem cửa hàng nào phù hợp ." Ngôn Minh nhỏ nhắn mà lanh như lớn .
Phó quản sự ngớ , hai đứa nhỏ đến mua cửa hàng ?
"Người lớn nhà ngươi ?"
Tiểu Tuệ Tuệ ngẩng cao cằm: "Ta là lớn, còn là trưởng thôn nữa, thể là lớn chứ?" Tiểu gia hoả chu môi, vui.
Phó quản sự nàng chọc cho bật .
" , đúng , chúng đều rõ tài năng của ngài. Nếu ngài tin tưởng, hãy ở đây dùng bữa trưa, sẽ tìm kiếm cho ngài. Ngài đến đúng lúc, giờ đây giá cả ở đây rẻ hơn nhiều ."
Mặc dù Phó quản sự ngạc nhiên tiền khổng lồ trong tay nàng, nhưng vẫn hết lòng sai việc.
Tam quân đều mang ơn vị .
Phó quản sự việc nhanh chóng, cơm trưa kịp ăn xong thì tin tức truyền .
"Giờ là năm hạn hán, các cửa hàng thể bán giá cao, nhiều thậm chí cơm ăn, giá chỉ cần bảy phần bình thường. Nếu lương thực, sẽ còn rẻ hơn nữa."
"Khu vực sầm uất nhất của huyện thành là con phố bên cạnh nha môn, hiện nay sáu cửa hàng bán."
"Năm bình thường, một cửa hàng bán hai trăm lượng, đều là cửa hàng một sân rộng rãi, thể ở ."
"Hiện nay là năm hạn hán, thể bán một trăm năm mươi lạng. Có hai nhà đồng ý đổi lấy lương thực, bốn trăm năm mươi cân thể đổi một cái cửa hàng."
"Hiện nay giá gạo lức ba mươi văn một cân, tính một trăm ba mươi lượng, rẻ hơn nhiều."
Hiện tại, năm mất mùa, giá lương thực cao, mà tiền cũng chắc mua lương .
Bên ngoài, lượng lưu vong ngày càng tăng, thể thấy đều thắt lưng buộc bụng, chỉ mong thể vượt qua năm mất mùa.
"Thế còn Vọng Sơn phủ? Các cửa hàng trong phủ thành thế nào?" Ngôn Minh hỏi với đôi mắt sáng rực.
Phó quản sự mỉm một cái: "Giá cả của những cửa hàng thông thường ở phủ thành cũng ba, bốn trăm lượng bạc, bằng Tú Sơn huyện , vị trí cực kỳ , giá rẻ, chờ đến khi các ngươi phát triển dời đến phủ thành cũng vội."
Ngôn Minh gật đầu, điều quan trọng nhất là Vương Gia thôn ở đây, đây là chỗ dựa của họ.
Ngôn Minh về phía Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ chớp chớp mắt: "Nhà còn chín trăm cân gạo lứt, dùng gạo lứt đổi hai gian cửa hàng. Trong tay còn năm trăm lượng, ngươi xem đổi mấy gian cửa hàng?"
Phó quản sự: "..."
Mẹ ơi, còn giàu hơn !
Hắn rằng thôn Vương Gia Hoàng thượng khen thưởng, nhưng ngờ hào phóng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-108.html.]
Tất cả tiền đều cho một đứa nhỏ cầm.
Không nàng lấy từ , ném cái túi tiền xuống bàn, vang lên tiếng kêu lách cách.
"Ngài đồng ý, sẽ đích ngài." Phó quản sự lo lắng khác lừa gạt tiểu nha đầu, nên tự lo liệu việc .
Ngôn Minh nghi ngờ Tuệ Tuệ, trơ mắt Tuệ Tuệ dẫn Phó quản sự ngoài, đó từ một con hẻm vắng vẻ khuân mấy bao lương thực to.
"Chúng sẽ đặt lương thực ở đây, phiền Phó quản sự lo cho." Tiểu Tuệ Tuệ híp híp mắt, trong túi còn xu dính túi.
"Gan thật đấy." Phó quản sự nhịn thở dài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lập tức gọi mấy khiêng lương thực trở về.
Buổi chiều.
Trời còn tối, Phó quản sự cầm theo một chùm chìa khóa dài về.
Ánh mắt Ngon Tuệ Tuệ, mang theo sự hâm mộ thể che giấu.
"Cả con phố chỉ mười mấy cửa hàng, mà ngươi mua nửa con phố..."
Những cửa hàng ở vị trí đắc địa, giá cao, ba năm ít nhất cũng bán hai ba trăm lượng.
Xung quanh còn nhiều quầy hàng nhỏ bán hàng rong, những năm con phố sáng đèn rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.
"Xem như ngươi kiếm một khoản lớn."
Năm cửa hàng đó, đó là ước mơ của Phó quản sự.
Đừng là một quản sự, thực chủ nhân nghèo đến mức hai túi kêu vang.
Thứ quý giá nhất chính là mấy chục vạn .
Khổ , nghèo đến mấy cũng thể bán .
Nói thêm nữa, cũng là vật giá trị gì, đen thui lùi lủi, cơ bắp cứng ngắc nhúc nhích , mua về chỉ ăn của cạn kiệt!
Trước đây, Hoàng thượng lắng lời dối trá của Đại hoàng tử, cũng chính là Bắc Vương hiện nay, Thái tử chịu nhiều khổ cực.
Chỉ cách đây một tháng, Hoàng thượng bỗng dưng mất trí, thậm chí còn ban mười vạn lương thực cho điện hạ.
Mới thể giải nỗi lo của điện hạ.
Ngôn Minh hăng hái vỗ tay, bàn tay nhỏ vỗ đến đỏ bừng.
"Sau tiền , sẽ mua cho Tuệ Tuệ nhiều cửa hàng, mua cả một con phố, mỗi con phố đều treo những bông lúa chín vàng ươm biểu tượng. Sau Tuệ Tuệ sẽ gọi là Tuệ Nửa Thành! Ta sẽ cố gắng vì Tuệ Nửa Thành!" Ngôn Minh hăng hái tự động viên bản , kiếm tiền cho , kiếm nhiều tiền hơn nữa cho .
Cho đến cũng thể thu tiền nhà.
Phó quản sự đến mức bất lực: "Tuệ Nửa Thành? Nghe cũng khá đấy."
Làm rằng, lời vô tư của hai đứa nhỏ lúc , sẽ khiến bao nhiêu hổ trong tương lai.
Hai bàn tay nhỏ của Tuệ Tuệ đều thể nhấc nổi chùm chìa khóa .
Nàng học theo dáng vẻ của lớn trong thôn, định treo chùm chìa khóa dây lưng quần.
Vừa vui mừng treo lên .
Rầm!!!
Nụ rạng rỡ của tiểu Tuệ Tuệ... Dần dần hình.
Phó quản sự??
Ngôn Minh??
Chỉ thấy bánh bao nhỏ với dáng vẻ dễ thương đó, đang quần với vẻ mặt ngơ ngác.
Chìa khóa nặng quá, rách lớp quần ngoài cùng !
Ngôn Minh bịt miệng thật chặt!
Không , to sẽ c.h.ế.t chắc!
Phó quản sự ngẩng đầu trời, xong cúi đầu mũi giày, hai vai run run, tai đỏ bừng.
Tuệ Tuệ?!!!
Tiểu cô nương cố gắng phồng má lên, giống như một con cóc nhỏ, tức giận đến mức hai mắt rưng rưng.
Mặt mũi của tiểu Thần Nữ, đều mất hết !