Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:46:21
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười ngón tay bẻ gãy một cách dã man.
Điều đáng sợ nhất là, là máu.
Cái đồ để hại cắt đứt.
Khi lão Trần thị phát hiện gì đó , trời sáng.
"Cảnh Văn, Cảnh Văn, nhà Cảnh Văn ơi... Mau đến đây , mau mời đại phu, mau mời đại phu!" Lão Trần thị gào thảm thiết, tiếng như xé nát bầu khí khiến nhức nhối.
Ngôn tú tài chết.
Cảnh c.h.ế.t thảm thương, hai mắt trợn ngược như chuông đồng, mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Ngôn Châu Châu từ trong nhà bước , thấy cảnh tượng , bỗng chốc phát điên.
"Ôi! Giết , g.i.ế.c ! Lại g.i.ế.c nữa... Nương, nương, sợ quá, sợ quá..." Ngôn Châu Châu hoảng sợ đến mất trí, ôm lấy tiểu Trần thị run rẩy lảm nhảm.
"Ngươi ? Châu Châu, ngươi ?" Tiểu Trần thị vốn dĩ đang cái c.h.ế.t thảm khốc của Ngôn tú tài dọa cho run .
"Gọi là g.i.ế.c nữa là ?" Mọi mời Ngôn Tuệ Tuệ đến, Tuệ Tuệ vặn câu .
Mắt của Ngôn Châu Châu mơ màng, chút sáng suốt nào.
Chỉ thấy Ngôn Châu Châu chĩa ngón trỏ về phía Ngôn tú tài.
"Hắn g.i.ế.c thẩm thẩm, g.i.ế.c thẩm thẩm. Ha ha ha, cưới tân nương, cưới tân nương..."
"Thẩm thẩm giặt quần áo, và bà nội ấn thẩm thẩm xuống nước. Thẩm thẩm cầu cứu, họ bịt miệng thẩm thẩm... Nhấn chìm cả nàng xuống nước, ha ha, cưới tân nương, mặc quần áo mới. Ăn kẹo mừng cưới... Hắc hắc, Tam thúc cưới cô dâu mới..." Ngôn Chân Châu nhảy.
Tiểu Trần thị cả đều đờ đẫn tại chỗ.
Nương và em chồng?
Giết c.h.ế.t Chu thị???
Lão Trần thị đang sấp Ngôn Tú Tài nức nở, xé lòng xé ruột.
Hiện tại liền điên cuồng nhào về phía Ngôn Chân Chân: "Ngươi tiểu tiện nhân , ngươi ăn đồ ăn của , uống đồ uống của và nhảm! Ta sẽ xé nát miệng ngươi!" Lão Trần thị giơ tay hướng về phía Ngôn Châu Châu.
Tiểu Trần thị kéo nữ nhi lẩn trốn.
"Nương, bệnh của Châu Châu vẫn khỏi, ngươi đánh nàng gì?" Tiểu Trần thị kinh ngạc tức giận.
Tất cả thôn dân đều kinh ngạc.
"Ngôn tú tài và bà lão Trần thị, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Chu thị? Tại ?"
"Thật là vô lý! Quá là vô lý! Chuyện vô lý đến mức từng , từng thấy, mà xảy ở thôn chúng ?"
Mọi đều sững sờ.
Phó Tiêu Tiêu hai tay ôm n.g.ự.c theo Tuệ Tuệ, sắc mặt lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nhếch một nụ lạnh lùng khát máu.
"Trưởng thôn, việc nhất định điều tra kỹ lưỡng, chuyện như thể xảy trong thôn chúng !"
"Tuyệt đối thể để loại tàn ác, độc ác ở đây!" Mọi đều kinh hoàng, bao giờ chứng kiến hành động điên cuồng như .
Thanh ca nhi vội vàng mời đến, khám bệnh cho Ngôn tú tài trong chốc lát, đó mới nhàn nhã : "Chết ."
"Đã c.h.ế.t một đêm . Toàn cứng đơ, cả vết m.á.u cũng khô."
Lão Trần thị òa một tiếng bệt xuống đất nức nở, tóc tai rối bời như lão điên.
Vừa ngoảnh đầu , liền thấy Phó Tiêu Tiêu đang lưng Ngôn Tuệ Tuệ.
"Là nàng!"
"Là nàng g.i.ế.c con , nhất định là nàng g.i.ế.c con . Tối qua chính là nàng ở cùng con !" Lão Trần thị chỉ thẳng Phó Tiêu Tiêu.
Bà thím hàng xóm bên cạnh nhíu mày.
"Ngươi thật là vô lý! Tối qua Tuệ Tuệ khắp nơi tìm Phó cô nương, ngươi bảo Phó cô nương về nhà . Giờ lôi Phó cô nương , ngươi tự tát mặt ?"
"Chính xác là , hôm qua chính ngươi Phó cô nương về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-101.html.]
"Mọi đều thấy, thể vu khống bừa bãi ." Mọi gần như phì , hôm qua bà cửa nhà gặm hạt dưa, gặp ai cũng Phó cô nương về.
Lão Trần thị thể nên lời, ngày hôm qua bà còn lo lắng khác phá hỏng chuyện của lão Tam.
Bà ngờ rằng nơi đây trở thành hiện trường vụ án mạng của lão Tam.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chính là nàng! Chính là nàng! Hôm qua là..." Lão Trần thị chẳng thể thốt lời nào, thậm chí bà còn dám việc tính toán Phó Tiêu Tiêu, đêm qua lão Tam định gì đó với Phó Tiêu Tiêu.
Lúc thấy Phó Tiêu Tiêu nở nụ rạng rỡ ở cửa , lão Trần thị rùng , nổi cả da gà.
Bà sai .
Bà thực sự sai .
Bà nên toan tính với Phó Tiêu Tiêu!
Hiện nay toán tính đến mạng của nhi tử cũng mất .
Phó Tiêu Tiêu là một đóa hoa trắng ngây thơ, đơn thuần. Đó rõ ràng là một bông hoa ăn thịt đang khoác lên dáng vẻ một bông hoa trắng nhỏ!
Tiểu Tuệ Tuệ má nhăn thành bánh bao.
"Vào đêm mà Chu thị giặt giũ, hình như thấy ngươi ngoài..."Thím Lưu lão Trần thị, bỗng dưng .
"Tối hôm đó chúng ăn no căng, đều nhà họ Ngôn lấy thuốc tiêu hóa. Chắc chắn chỉ thấy ngươi..." Thím Lưu lớn.
"Đêm đó còn ai thấy bà khỏi cửa ?"
Thím Lưu lớn tiếng hỏi.
Trước đây nghi ngờ thì thôi, đến lúc nghi ngờ thì lập tức tìm kiếm nhân chứng.
"Ta... Ta hôm đó ăn nhiều nên tiêu chảy, nhưng vệ sinh. Nên ngoài ngay chân tường. Ta... Ta... Ta thấy bà về phía bờ sông." Một hài tử rụt cổ, dè dặt .
Nam nhân bên cạnh tát mặt một cái.
"Là ngươi hả đồ ranh con, tưởng sáng mở mắt là thấy cục vàng. Sau khi rã đông thối um cả cơm ăn nổi!" Nam nhân cởi giày đuổi theo đánh.
Mọi đều thẳng lão Trần thị.
Lão Trần thị mặt trắng như tờ, vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt đầy vẻ lúng túng.
Mọi chuyện đều do lão Tam chỉ, giờ lão Tam c.h.ế.t , bà tính ?
Mọi thấy vẻ mặt khác thường của bà , nhận sự thật.
"Ngươi! Ngươi dám thật sự tay với Chu thị? Nàng là nữ nhi của ân sư Ngôn tú tài, năm xưa Ngôn tú tài ngàn cầu vạn xin mới cưới về!"
"Thật là súc vật, các ngươi dám hợp mưu hãm hại Chu thị!"
"Nói gì thì Nữu Nữu cũng là cháu gái ruột của ngươi, khi đối diện với nàng, ngươi cảm thấy hổ thẹn ?"
"Chết ! Ngôn tú tài c.h.ế.t lắm! Kẻ bại hoại, chỉ sợ tâm nổi mà giết! Thứ khốn kiếp, nhẫn tâm thế !"
"Thôn Vương Gia chúng thế mà xuất hiện những kẻ như các ngươi!" Mọi trong đám đông vô cùng phẫn nộ, đây nào là việc con thể ?
Thật rợn tóc gáy!
"Lão Trần thị trừng phạt theo quy định của tộc! Mọi trong nhà họ Ngôn đều đuổi khỏi thôn! Loại ở trong thon thì ai cũng bất an. Lỡ một ngày nào đó họ tay với chúng thì ? Thê tử con dâu họ mà họ còn tay, hàng xóm láng giềng chúng thì họ coi gì?"
"Trưởng thôn, chuyện thể dung túng cho kẻ gian !"
" , g.i.ế.c đền mạng, đuổi cổ khỏi thôn !"
Toàn thôn đều tức giận, lúc đừng chi đến việc tìm hung thủ cho Ngôn tú tài, chỉ hận Ngôn tú tài c.h.ế.t sớm, thể lôi hành hạ thêm nữa.
Thật là súc vật!
Vương Lại Tử lão nương ở góc, ngây ngốc Ngôn tú tài.
"Ta , . Hôm đó nhi tử của gọi ngoài chuyện, ngày hôm trở về nữa. Người đó là Ngôn tú tài, chính là giọng của Ngôn tú tài!" Lúc đó bà đang ở trong nhà, mãi nhớ là giọng ai.
"Ngôn tú tài tìm để phát tài lớn, thậm chí còn nhờ giúp đỡ..."
"Cái đó... Là Ngôn lão Nhị!
Ngôn Hán Sinh từ đầu đến cuối đều bi thương, đau buồn, mắt đầy ửng đỏ, như sét đánh.