Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:46:19
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Ngôn tú tài trở về hậu viện, là nửa canh giờ trôi qua.
Khi đang về sân , còn gặp Ngôn Tuệ Tuệ.
"Tam thúc Tam thúc, ngươi gặp Tiêu Tiêu tỷ tỷ của ?" Tiểu Tuệ Tuệ lôi góc áo của Ngôn Cảnh Văn, nụ mặt Ngôn Cảnh Văn dần dần nhạt .
Trước mặt đứa nhỏ Ngôn Tuệ Tuệ, che giấu sự lạnh nhạt của bản .
"Vừa các thím là bà nội đỡ Tiêu Tiêu tỷ tỷ sân nghỉ ngơi. Ta đưa nàng về nhà." Tuệ Tuệ ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ngôn tú tài phì một tiếng, còn sự lịch thiệp, nho nhã mặt ngoài nữa.
Chỉ thấy cúi gập , cúi thấp đầu xuống tai Ngôn Tuệ Tuệ thì thầm: "Về ngươi quấn lấy nàng nữa, ngươi là cái thứ gì, mà dám quấn lấy nàng? Tham lam sự phú quý của nàng? Tuổi còn nhỏ mà tâm địa ít, thật tính toán. Ta là lũ ngu ngốc nhà Đại ca!" Mắt của Ngôn tú tài đầy vẻ chán ghét.
Hắn căm ghét Ngôn Tuệ Tuệ.
Chán ghét vì nàng trở thành trưởng thôn Vương Gia, chán ghét vì nàng dẫm đạp nhà cũ xuống bùn, chán ghét vì nàng hư Đại ca của .
Chán ghét nàng phá vỡ sự đoàn kết của gia đình họ Ngôn.
Gia đình họ Ngôn, vốn dĩ cùng lòng đồng sức phấn đấu cho khoa cử của !
Ngôn tú tài dậy, một nữa lấy vẻ ôn hòa như xưa, bước nhanh về phía nhà.
Tuệ Tuệ chằm chằm đỉnh đầu của .
"Tam thúc, khí đen xám bao trùm đỉnh đầu, tử khí lan tràn, đêm nay sẽ gặp xui xẻo." Tuệ Tuệ chờ xa mới chậm rãi lẩm bẩm.
Hừ, ngươi thích , cẩn nhắc ngươi ?
Dù lời cũng , là chuyện của ngươi.
Tuệ Tuệ đầu bỏ , lẽ Tiêu Tiêu tỷ tỷ về ? Nàng định về xem thử.
Lúc , Ngôn tú tài về phòng, một bộ quần áo mới , hề giống như mất vợ.
Khi ở cửa, thấy chỉnh sửa quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng , khóa .
Thiếu nữ mềm mại như xương giường, mày nhíu chặt, như công chúa đang ngủ say.
Ngôn tú tài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Tiêu Tiêu, từ khoảnh khắc đầu tiên thấy ngươi, đắm chìm trong vẻ của ngươi.
Ngươi như chim phượng hoàng bay lượn chín tầng trời, thu hút ánh , ngươi ở trung tâm là tâm điểm. ..."
Ngôn tú tài mỉm cay đắng than thở.
" , thành hôn, còn cả một hài tử. May mắn ... Nàng nhường chỗ cho ngươi." Ngôn Tú tài lẩm bẩm.
"Tiêu Tiêu, tin , sẽ để ngươi thua, sẽ khiến ngươi hạnh phúc. Ngươi hãy tin ..."
"Thật ư? Tin ngươi g.i.ế.c hại thê tử để nhường chỗ cho ?"
Ngôn tú tài đột ngột khựng , kinh hoàng lùi ba bước, gắt gao chằm chằm Phó Tiêu Tiêu.
Chỉ thấy Phó Tiêu Tiêu lúc nào mở mắt, đang một cách tĩnh lặng, cũng bao nhiêu.
"Phó... Phó cô nương." Ngôn tú tài sắc mặt hoảng hốt, nhưng nhanh bình tĩnh .
"Phó cô nương, nàng là vô tình rơi xuống nước. Không thể trách khác... đối với Phó cô nương, là chân thành."
"Phó cô nương, ngươi ở đỉnh Cửu Thiên, quen thuộc với sự ngưỡng mộ của . Có lẽ thấy ... , ắt hẳn là yêu ngươi nhất. Ngươi tin , Phó cô nương... hiện tại chỉ là một thư sinh, nhưng sẽ vì Phó cô nương mà cố gắng!" Ngôn Tú Tài chuyện một hồi thì kích động, cố gắng túm lấy tay Phó Tiêu Tiêu.
3Phó Tiêu Tiêu sắc mặt lạnh lùng, tỏa hàn khí khiến Ngôn tú tài trong lòng run sợ.
Kỳ lạ, khí tức của Phó cô nương bỗng nhiên trở nên đáng sợ như ?
Hơi thở đó như nghẹn trong cổ họng , khiến thở nổi.
"Phó cô nương, ngươi tin ... Ta sẽ khiến ngươi thất vọng, ngươi hãy theo ... Ta nhất định sẽ đối xử với ngươi, tuyệt đối để ngươi chịu uỷ khuất. Hôm nay, mạo phạm ngươi!" Trong lòng Ngôn tú tài cũng nổi giận, hôm nay thành công thì thôi!
Ngôn tú tài gần như nghiến răng nghiến lợi tiến lên nắm lấy tay Phó Tiêu Tiêu.
Một đại nam nhân như , há chẳng thể chế ngự nổi một nữ tử nhỏ bé ư?
Ngôn tú tài nắm lấy cổ tay Phó Tiêu Tiêu, cố gắng ấn mạnh về phía .
ngờ rằng...
Không kéo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-100.html.]
Cũng ấn .
Ngay cả một cử động nhỏ nhất, Phó Tiêu Tiêu cũng chăm chú, như một gã hề đang nhảy múa!
Ngực của Phó Tiêu Tiêu như một tảng đá, khi Ngôn tú tài va , thậm chí còn cảm thấy đau ở má, hề cảm giác mềm mại như trong tưởng tượng.
Sắc mặt Phó Tiêu Tiêu lạnh lùng xuống.
Hắn bao giờ nghĩ rằng, Tam thúc của Tuệ Tuệ hèn hạ đến thế!
Loại xứng đáng Tam thúc của Tuệ Tuệ, sớm muộn gì cũng sẽ mang họa cho nàng!
"Thật ư? Đối xử với ? Ngươi đối xử với bằng cách nào?" Phó Tiêu Tiêu lạnh một tiếng, một đạp đá trực tiếp Ngôn tú tài bay ngoài, đụng cánh cửa kêu ầm ĩ.
Lão Trần thị ngoài cửa , nhịn thầm.
Chạy , chạy , thành của lão Tam thì sẽ ngoan ngoãn.
Chờ đến khi đính hôn, thành hôn mới dạy dỗ nàng cho trò!
Để cho nàng thế nào là kính trọng chồng!
"A..." - Ngôn tú tài hạ giọng, dám để ngoài thấy, gắt gao đè nén nỗi đau co ro trong góc.
Chỉ thấy Phó Tiêu Tiêu hai tay móc từ trong lòng hai quả táo to, bên trái một miếng, bên một miếng, nhai kêu rắc rắc.
Ngôn Tiêu Tiêu nheo mắt .
Ánh của trực tiếp hướng về phía n.g.ự.c của , nơi bỗng dưng trở nên phẳng lì.
Phó Tiêu Tiêu mỉa mai.
"Thiên đường lối ngươi , địa ngục cửa ngươi cứ tự lao . Tại nhất định đến khiêu khích ? Ta chỉ ở bên cạnh Tuệ Tuệ, g.i.ế.c !"
Phó Tiêu Tiêu khẽ lẩm bẩm, ánh mắt âm lệ, sát khí hề che giấu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngôn tú tài run rẩy thành tiếng, mặt lộ vẻ kinh sợ, mặt đất sợ hãi lùi .
"Sao thể... Sao ngươi thể..."
"Sao thể? Lấy đây, chừng còn to hơn của ngươi!" Phó Tiêu Tiêu khinh khỉnh một tiếng, thứ đồ chơi quỷ quái gì cũng dám mơ tưởng đến ?
Điều khiến Phó Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ghê tởm.
"Ngươi là nam nhân! Ngươi... Thế mà là nam nhân!" Ngôn Tú Tài gào thét trong tuyệt vọng, hình run rẩy thể kiểm soát. Làm nàng thể là nam nhân chứ?!
Hắn vì Phó Tiêu Tiêu mà toan tính thứ, thậm chí tự tay sát hại vợ . Kết quả...
"Hắn thế mà là nam nhân!"
"Phụt..."
Ngôn tú tài tức giận đến mức nôn máu.
Mặt Ngôn tú tài trắng bệch như tờ giấy, nhưng Phó Tiêu Tiêu là bụng, ngay lập tức dẫm một chân lên mười ngón tay của .
"Lúc nãy tay nào khiêu khích ? Tay trái? Tay ? Thôi , cả hai cùng chịu !" Thiếu niên toát lên sát khí ngút trời, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ.
Chỉ thấy từng bước giẫm lên từng ngón tay của Ngôn tú tài, bẻ gãy từng ngón một.
"Aaaaaa!"
Tiếng kêu la thống thiết của Ngôn tú tài vang vọng, mười ngón tay quặn thắt , đau đớn như xé nát tâm can. Hắn bẻ gãy cả mười ngón tay một cách dã man.
Tiếng kêu gào đau đớn đến tuyệt vọng đến mức gần như thể nhận giọng ban đầu.
Xa xa.
Lão Trần thị cắn hạt dưa, ngẩn một lúc.
Giọng chút quen thuộc, nhưng chút xa lạ.
"Lão Tam , ngươi cố gắng lên, nương ở ngoài canh cho ngươi, ai đến cũng đuổi . Không hỏng chuyện của con ..."
"Con còn cáo mệnh nữa cơ mà, con chính là hi vọng của nhà họ Ngôn chúng ."Lão Trần thị sung sướng, chìm đắm trong mộng tưởng về việc cáo mệnh.
Bên trong nhà, Ngôn tú tài, chỉ còn thoi thóp thở.
Toàn nhuộm đỏ bởi máu.
Số mệnh an bài gặp tai họa .