Xuyên Thành Nữ Phụ_ Mỹ Nhân Giới Giải Trí - Chương 495

Cập nhật lúc: 2025-09-07 08:54:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngu Ninh gật đầu, nhưng lòng cô vẫn cứ nặng trĩu. Cô ngừng miên man suy nghĩ đứa trẻ đó giờ ? Từ đầu đến cuối thấy nhắc đến cha, xem là một đơn dẫn theo đứa trẻ. Sau khi đứa trẻ còn nữa, đứa bé đó... liệu nhận nuôi ? Hay là đưa trong trại trẻ mồ côi?

Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi khắc nghiệt thế nào, ai hiểu rõ hơn Ngu Ninh. Hơn nữa, ngay cả khi đứa bé đó theo thì cũng chẳng thể ngày tháng yên bình.

Đợi khi tắm rửa xong, Ngu Ninh Vương Kỳ tiếp tục kiểm tra. Đợi đến lúc hai bận xong thì hơn một giờ sáng .

Trước khi lên giường, Vương Kỳ còn sợ, nhưng khi bao lâu thì cô ngủ .

Ngu Ninh cứ ôm khư khư con gấu bông do fan tặng, trằn trọc chợp mắt . Dù rằng ngày hôm thức dậy sớm, nhưng cứ mỗi cô nhắm mắt thì như thể thấy một đứa bé lén lút những dòng chữ đó lên một góc tường khuất, nơi cứ ngỡ ai sẽ tìm thấy. Cô đưa tay cầm điện thoại lên, tắt tiếng, bật Weibo lướt lướt một lúc. Cô chịu đựng nữa, bèn đăng mấy tấm hình đó lên trang cá nhân Wechat.

[Ngu Phúc Bảo: Không đứa bé đó thế nào , bây giờ vẫn chứ? Ảnh tường chữ bằng bút chì. jpg]

Ngu Ninh thở một dài. Cô quyết định ngày mai nhờ nhân viên hỏi thăm thử chuyện của căn nhà . Nếu như đứa trẻ đó còn nhỏ, cô bây giờ... Tuy rằng bởi vì trả hết các khoản nợ nên còn tiền tiết kiệm gì nữa, nhưng cô vẫn đủ năng lực để giúp đỡ cho một đứa trẻ. Bởi lẽ bây giờ cô còn là đứa trẻ hy vọng, chờ đợi đến cứu giúp nữa, cô của bây giờ thể dang tay giúp đỡ khác.

Suy nghĩ như , Ngu Ninh cảm thấy an tâm hơn. Cô đồng hồ quá hai giờ sáng. Cô thói quen lướt dòng thời gian của bạn bè Wechat khi ngủ, nhưng ngờ là bài đăng của cô trả lời. Có một hỏi là chuyện gì, vài hỏi là đứa bé nào, chỉ một dòng bình luận khiến Ngu Ninh sững sờ.

[Tần Yến: Đứa bé đó .]

Nếu là khác bình luận, Ngu Ninh hẳn sẽ nghĩ đó chỉ là một câu đùa. khi nghĩ đến tính cách của Tần Yến, cô chợt nhận một việc. Cô xóa bài đăng đó , đó mới nhắn tin cho Tần Yến: "Thầy Vân Cảnh, đứa trẻ chữ đó ?"

Tần Yến trả lời nhanh: "Cô đang ở thành phố X, khu phố Hạnh Phúc đúng ?"

Vì Ngu Ninh xe đưa thẳng đến đây, cô hề để ý đang ở khu nào. Cô sang Vương Kỳ đang ngủ say ở bên cạnh, cầm điện thoại và tai nhẹ chân ngoài phòng ngủ, đó đóng cửa phòng , mở đèn phòng khách lên ghế sô pha: " đang ở thành phố X, chỉ là lúc đến đây khuya , để ý là ở khu nào."

Tần Yến: "."

Ngu Ninh hỏi: "Đứa bé đó..."

hỏi nhiều thứ, nhưng thật sự đến lúc thì cô nhất thời nên mở lời từ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-my-nhan-gioi-giai-tri/chuong-495.html.]

Tần Yến trả lời: "Đứa bé đó trong cô nhi viện một năm nhà đến đón , bây giờ lớn . Đây là chuyện của mười tám năm ."

Ngu Ninh sửng sốt, dòng tin nhắn đáp: "Lớn lên thì , đứa bé đó sống ."

Rất lâu , Tần Yến vẫn trả lời gì.

Ngu Ninh loáng thoáng một cảm giác, tin, nhưng thể tin.

Một lúc nữa Tần Yến nhắn một tin tới: "Mẹ của đứa bé tự sát, nhưng mà qua đời ở bệnh viện, cần sợ hãi."

Ngu Ninh hỏi Tần Yến những dòng chữ đó , càng dám hỏi nhiều hơn nữa: "Vâng, cần phiền nhân viên nữa ."

Mèo Dịch Truyện

Tần Yến hỏi: " thể qua đó một chuyến để xem những dòng chữ ?"

Ngu Ninh đáp: "Được, để hôm hỏi nhân viên địa chỉ chính xác gửi cho . Khi nào đến, báo cho một tiếng, sẽ sân bay đón ."

Tần Yến lịch sự đáp: "Cảm ơn."

Ngu Ninh lập tức trả lời: "Không ."

Trong chốc lát, cả hai chìm im lặng. Không vì ngại ngùng, mà bởi Ngu Ninh cảm thấy khó chịu và nặng trĩu trong lòng, chạm những góc khuất Tần Yến . Cô khẽ cất lời: "Vậy thì, ngủ ngon nhé, thầy Vân Cảnh cũng nghỉ ngơi sớm."

Tần Yến đáp: "Ngủ ngon."

Ngu Ninh lướt xem đoạn hội thoại của hai , cuối cùng mở thư mục ảnh cá nhân, ngắm tấm hình chụp. Nếu khoảnh khắc Tần Yến ghi , cô chắc chắn sẽ đăng lên dòng thời gian bạn bè WeChat.

Đoạn ngắn:

Ngu Ninh: Cảm giác như lưng khác mà bắt tại trận .

Tần Yến: ...

Loading...