Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:59:00
Lượt xem: 37

Cách làm chè tôm lạnh rất đơn giản, bỏ nước bột gạo nóng vào cái muỗng có lỗ cho chảy xuống nước lạnh, nó định hình nhanh chóng trong nước lạnh thành từng cục nhỏ như con tôm, vớt vào bát, cho thêm nước đường đỏ hòa tan trong nước lạnh là ăn được luôn.

Hạ Vân Sâm '"ừ" một tiếng, chê câm thìa mất công nên bưng cả bát lên uống một hớp. Trong nháy mắt, vị ngọt thanh mát ập tới, tôm lạnh trơn tuột vào trong miệng, gần như chẳng cần nhai cũng tự chạy vào trong bụng.

Nước đường đỏ mát lạnh xua tan cái nóng, chỉ còn dư vị ngọt ngào ở lại trong miệng.

Biểu cảm trên mặt Hạ Vân Sâm không thay đổi quá nhiêu nhưng Tiêu Thừa đi theo y nhiêu năm, giỏi nhìn mặt đoán ý đã hiểu ra ngay từ biểu cảm nhỏ nhặt ấy, Chỉ huy sứ đại nhân rất hài lòng, tâm trạng không tệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tâm trạng Hạ Vân Sâm tốt thì anh ta cũng rất tốt, vốn dĩ anh ta còn lo lăng dẫn Hạ Vân Sâm đến đây ăn, Hạ Vân Sâm sẽ không quen.

Tiêu Thừa mỉm cười, uống hai hớp chè tôm lạnh thật to, kêu lên: “Đã! Quá là đất"

Hạ Vân Sâm bỏ bát xuống, nghiêng đầu nhìn, hơi chun mũi, thơm quá.

Đó là mùi bay tới từ phòng bếp lớn.

Tiêu Thừa nhìn theo ánh mắt y, nói: "Chắc là phòng bếp lớn đang nấu cơm cho đầu bếp doanh, đại nhân... Ngài muốn ăn không?"

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, dù sao thì anh ta rất muốn ăn nhưng chủ nhà mình vẫn đang ở trước mặt, đâu đến lượt anh ta quyết định.

Hạ Vân Sâm chỉ do dự trong nháy mắt rồi đáp: 'Ăn." Lúc này Giang Đình bưng hai cái đĩa đến, mỗi đĩa có bốn cái bánh hẹ.

Cô đặt đĩa xuống bàn, nói: "Bánh hẹ của hai vị có rồi đây, mời từ từ thưởng thức."

Cô không nhịn được nhìn Hạ Vân Sâm thêm một cái, thâm nói không biết vì sao binh sĩ này lại tham gia quân ngũ, trông không giống người nhà nghèo.

Tiêu Thừa cười nói: “Các cậu bận rộn lâu như thế vẫn chưa ăn cơm đúng không?”

Giang Đình nói: "Đúng vậy, sắp nấu cơm xong rồi."

Tiêu Thừa rướn cổ lên nhìn: "Chúng tôi có thể nếm thử không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-95.html.]

Giang Đình có thể nói không sao, chỉ đành đáp: “Được, tôi vào bưng hai bát cho hai anh.'

Lúc này trong phòng bếp lớn đang rất náo nhiệt, các lính bếp bận rộn cả ngày trời bưng một cái bát to xếp hàng lấy mì, mỗi người một bát to, đều tự tìm nơi mát mẻ rồi bắt đầu ăn.

Tạ Ninh gọi: “Giang Đình, mau tới đây, tôi lấy cho anh rồi!"

Tần Quyết và Hà Kính cũng đứng bên cạnh, tay bưng bát, Tần Quyết không thèm sợ bỏng, húp một ngụm nước mìi, thỏa mãi híp mắt: "Ôi, lần thứ hai vẫn ngon như thế"

Giang Đình đi tới nhận bát cười nói: "Còn nhiều không?”

"Còn, còn hơn nửa cơ, không đủ thì tự lấy thêm."

Giang Đình tìm hai cái bát sạch rồi múc hai bát, Tạ Ninh khó hiểu nói: "Anh làm gì thế, chẳng lẽ hai người bên ngoài cũng muốn ăn sao?"

Giang Đình nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, anh đoán không sai.

Tạ Ninh nói: "Ôi, thật là, bảo bọn họ trả tiền đi, ít nhất cũng phải năm văn tiên một bát." Tần Quyết cười mắng: "Anh dám thu tiên của binh lính thân cận của Chỉ huy sứ à, không muốn sống nữa hả."

Tạ Ninh lầm bầm: "Binh lính thân cận của Chỉ huy sứ cũng không thể ăn chùa được...

Giang Đình cười lắc đầu, bưng bát đi ra khỏi phòng bếp lớn.

Hạ Vân Sâm và Tiêu Thừa đang ăn bánh hẹ, hai người mỗi người cầm một cái bánh cắn một miếng to.

Vỏ bánh vàng giòn khẽ vang tiếng răng rắc, rau hẹ trứng gà bên trong lấp kín khoang miệng chỉ trong nháy mắt, nước dùng thơm mặn thấm đẫm vào nụ vị giác trên lưỡi, một giây sau đó, mùi dầu mùi lúa mạch ở vỏ và hương thơm đặc trưng của rau hẹ hòa vào nhau ở trong miệng, một loại thơm ngon khó có thể hình dung xông thẳng lên não.

Tiêu Thừa lúng túng nói: Ngon quá ngon quá... Hạ Vân Sâm không lên tiếng, động tác không hề chậm hơn anh ta.

Hai người đã đói bụng từ lâu, cắn hai, ba miếng là hết cái bánh, ăn thêm cái nữa thì tốc độ mới chậm lại, chờ cơm tối của phòng bếp lớn.

Lúc Giang Đình đi tới thì thấy hai người đang ngồi ngay ngắn.

Loading...