Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:58:58
Lượt xem: 33

Giang Đình thấy y hơi đáng thương, không nhịn được nói: "Anh ăn cơm tối chưa?"

Hạ Vân Sâm lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

Giang Đình thầm mắng mình miệng thối, kiếp trước đã mềm lòng với người đẹp rồi, kiếp này vẫn không sửa được, chưa ăn thì thôi, đói một bữa cũng có sao đâu chứ?

Lúc này Tiêu Thừa đi tới, giả bộ không quen biết Hạ Vân Sâm, nhiệt tình chào hỏi Giang Đình: "Chúc mừng các cậu hôm nay khai trương nhé! Ơ, bán đắt hàng đấy nhỉ, bán hết rồi à?"

Thấy Tiêu Thừa đến, các kính bếp mệt lả nằm co quắp trên đất nhanh chóng bò dậy, dù sao binh lính thân cận của Chỉ huy sứ cũng có địa vị rất cao.

Quản sự phòng bếp nhỏ chen lên lấy lòng: "Tiêu đại nhân đến rồi đấy ạ, có muốn ăn gì không? Tôi bảo người dưới đi làm.”

Tiêu Thừa nói: Hôm nay các ông bán gì, còn thừa không? Cho tôi ít là được.

Dứt lời, anh ta như lơ đãng liếc sang Hạ Vân Sâm: “Người anh em này cũng chưa ăn cơm đúng không, lấy luôn cho cậu ấy một ít."

Hạ Vân Sâm liếc anh ta, cảm kích nói: Cảm ơn anh."

Tiêu Thừa cười lấy lòng hơn, thật ra trong lòng đang kêu gào "Ôi mẹ ơi, được Chỉ huy sứ gọi là anh, tôi tổn thọ mất rồi!".

Chú Chung nói: "Vẫn còn, vẫn còn, nhưng phải chờ một lát, mời hai vị ngồi nghỉ một lúc nhé."

Trong thau còn ít bột đã nhào và nhân bánh nhưng phải nhóm lửa lần nữa, vì có Tiêu Thừa nên Giang Đình đành phải chấp nhận số phận tiếp tục gói bánh hẹ.

Sau quầy hàng có một cái bếp dựng tạm, để tiện dùng lúc bán đồ ăn, bên trên có chảo đặc biệt, có thể rán nhiều thứ cùng một lúc, tiện hơn nồi sắt to nhiều.

Tạ Ninh ngồi xổm sau kệ bếp nhét cùi vào kêu đồm độp, lẩm bẩm: "Sao hai người này không đến sớm chứ, tôi muốn đi tắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-94.html.]

Tần Quyết đứng bên cạnh khuấy nước đường đỏ cho chè tôm lạnh, an ủi: "Buôn bán là vậy đó, phải đặt khách hàng lên trên hết."

Tạ Ninh đáp: "Tôi thấy bây giờ những tướng sĩ kia phải lấy lòng chúng ta mới đúng, hừ, cho bọn họ trước kia xem thường đầu bếp doanh."

Tần Quyết cười bất đắc dĩ: "Anh đúng là trẻ con mà."

Nhân lúc Giang Đình và mọi người làm bánh hẹ, phòng bếp lớn cũng nấu cơm cho đám lính bếp xong xuôi.

Bởi vì ngày hôm nay tất cả mọi người đều rất bận nên ăn uống khá đơn giản, đó là món mì đậu đũa úp vung Giang Đình dạy các lính bếp làm vào mấy hôm trước.

Đậu đũa bấm đầu tước xơ, ngắt thành đoạn dài bằng ngón tay, cho vào nôi thêm tí dầu rôi xào qua trước, cho thêm ít muối ăn, thêm nước ninh đến tâm chín một nửa, xé cục bột đã nhào trước thành cục bột nhỏ, trải rộng ra như bánh nướng, biến thành miếng to, úp lên trên đậu đũa, nước ngập qua miếng bánh, liếc nhìn qua trông như từng cái chăn nhỏ trải trong nồi vậy.

Đậy vung lại ninh một lúc, cho miếng bột chín cũng để nó hút no nước, sau khi mở vung ra, mùi đậu đũa và hương lúa mì sực nức bay ra, các miếng bột mì đã biến thành màu mận nhạt, trông vừa trơn mịn vừa dai, nhìn thôi đã muốn cắn mấy miếng.

Đầu bếp doanh được thưởng mười lượng bạc, còn bắt đầu bán đồ ăn, bây giờ không thiếu tiên, thịt và rau cũng được một số địa chủ và nông trại đưa tới liên tục.

Thức ăn của các lính bếp được cải thiện không ít, mặc dù không sánh bằng thịt ngon cá tươi ở phòng bếp nhỏ song ăn mấy món gia đình không phải chuyện khó.

Tất cả mọi người đều có tâm trạng rất tốt, vì thế ngay cả một số lính bếp vốn không tình nguyện đến đầu bếp doanh cũng bắt đầu thích muốn chết.

Dù sao ăn cũng khá ngon.

Quay lại chỗ sạp bán hàng, Tần Quyết bưng chè tôm lạnh lên bàn trước, thêm cái thìa, cười nói: Đây là chè tôm lạnh mới ra của chúng tôi, dùng sữa gạo để làm, mời hai vị dùng."

Đáng lẽ đầu bếp doanh không có nhiều bát đũa như thế, các tướng sĩ đến mua đồ ăn đều phải mang bát của mình theo, nhưng hiển nhiên là Tiêu Thừa và Hạ Vân Sâm không biết điều đó.

Tiêu Thừa gật đầu: "Được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi."

Chờ Tần Quyết quay người đi khỏi đó, Tiêu Thừa vội vàng nói: Đại nhân, mau nếm thử đi, mát lạnh đấy."

Loading...