Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:56:58
Lượt xem: 36
Vậy nên Giang Đình có vài ý tưởng.
Thứ nhất là tách bột lúa mạch với cám lúa mạch ra, cải thiện chất lượng của bột lúa mạch làm bánh, cám lúa mạch thì có thể làm thành cháo.
Thứ hai là nghĩ cách làm ra đá mài, giúp tăng tốc độ mài bột, cũng có thể có được bột lúa mạch mịn hơn.
Thứ ba chính là ủ bột, để cho bánh làm ra mềm xốp hơn, không gây nghẹn.
"Đúng là, mỗi một bước đều không đơn giản..." Giang Đình đỡ trán, có chút buồn râu mà đứng trước một đống cối giã.
Các lính bếp đã bắt đầu giã lúa mạch, xung quanh toàn là tiếng bình bịch bình bịch.
Giang Đình cũng biết, chuyện này không vội được, cho nên cô dự định tối nay sẽ dạy cho các lính bếp bước đầu tiên, cũng là một bước rất quan trọng: Nhào bột.
"Các người đều chú ý nhìn tôi này."
Giang Đình đứng ở giữa một đống lính bếp, một tay bỏ vào chậu, một tay câm gáo múc nước.
"Nhìn tay của tôi, không phải nhìn mặt tôi!"
Các lính bếp vội vàng hạ ánh mắt xuống.
"Đừng có đổ hết nước vào luôn một lần, vừa đổ từ từ vừa khuấy, làm chậm thôi, nhất định phải khuấy đến khi không còn bột khô nữa.'
Cơm lúa mạch lúc trước hoặc là không đủ nước, hoặc là không khuấy đều hoàn toàn, khiến cho ở giữa bánh bột ngô chín nhưng vẫn còn có bột khô, mà nước không đủ cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho bánh bột ngô gây nghẹn.
Chỉ thấy Giang Đình bắt đầu nhào bột, đôi tay mảnh khảnh nhào nặn linh hoạt, xoay, đập, thỉnh thoảng cho thêm một chút nước vào.
Các lính bếp cứ thế nhìn không chớp mắt.
Mà đống bột vốn dĩ rối nùi cũng bắt đầu dần dân trở nên khác trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-64.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trước đây khi tôi nhìn thấy các anh làm bánh nướng lúa mạch thì luôn trộn bột lúa mạch và nước được một chút rồi bỏ vào nồi khiến cho bánh nướng lên rất cứng, bởi vì phân bột không nở."
Sau khi Giang Đình nhào bột thành một khối thì đặt nó ở chỗ ấm áp để nó lên men tự nhiên, mặc dù hiệu quả lên men không bằng bột men và bột nở nhưng ít nhất nó cũng bông xốp hơn rất nhiều.
"Sau này các anh cần phải nhào bột sớm hơn và để ở nơi ấm áp cho bột nở ít nhất là hai canh giờ. Đã nhớ chưa?"
"Đã nhớ rồi!"
"Được rồi, bây giờ tất cả các anh có thể nhào bột thử.”
Dưới sự hướng dẫn của Giang Đình, một nhóm lão binh nhào bột với thái độ giống như đang thêu thùa, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ bản thân làm sai bước nào.
Giang Đình đi tuần tra xung quanh, ai làm tốt thì khen ngợi vài câu, ai làm không tốt thì kiên nhãn sửa chữa. Bằng cách nào đó, cô dường như đã tìm thấy cảm giác hướng dẫn học sinh trong trại huấn luyện ở kiếp trước.
Mặc dù hiện tại cô chỉ đang huấn luyện một nhóm lính bếp làm bánh nướng.
Nhóm lính bếp của cô đều đang nhào bột một cách nghiêm túc, nếu có ai đó được Giang Đình khen ngợi thì tất cả những người còn lại đều cảm thấy ghen ty đến mức nghiến răng và âm thâm cạnh tranh với nhau.
Cuối cùng, tất cả số bột đều được đặt sang một bên để lên men, lúc này Giang Đình mới hài lòng, nói: "Được rồi, các anh nghỉ ngơi một lát đi, đợi đến khi nướng bánh thì tôi sẽ quay trở lại hướng dẫn các anh cách lấy bột ra."
Cô bước ra khỏi phòng bếp lớn, kéo chiếc khăn trên vai lau mồ hôi, nhiệt độ vào buổi chiều trong phòng bếp lớn này thật sự có thể nóng c.h.ế.t người.
Những người lính bếp được giao nhiệm vụ khác là gánh nước và vo gạo, trong phòng bếp lớn trở nên bận rộn và náo nhiệt.
Giang Đình nhìn lên trời rồi quay trở vê doanh trại lấy bạc ra, sau đó đi tìm Chu Đông.
Ngoại trừ những ngày cân mua sắm thì lúc bình thường Chu Đông cũng không có việc gì để làm, trừ khi đó là dịp Tết hay lễ hội, bên trong đầu bếp doanh bị thiếu người thì anh ta sẽ đến giúp đỡ.
Lúc này anh ta đang thảnh thơi nằm trên ghế bập bênh ngủ gật.
"Anh Đông.' Giang Đình vén rèm cửa thò đầu vào nhìn.