Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 620
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:35
Lượt xem: 8
Hạ Vân Sâm không suy nghĩ gì đã từ chối, sao có thể để Giang Đình ngủ trên ghế sô pha còn anh ngủ trên giường được chứ?
Vậy không phải anh đang ức h.i.ế.p người bệnh, lại còn ức h.i.ế.p phụ nữ à?
Lại nói, việc bế cô từ xe lăn lên ghế sô pha, hay đưa cô lên lầu, đều không tránh phải tiếp xúc cơ thể.
Anh đang cân nhắc làm thế nào đưa Giang Đình lên lầu.
Khiêng, vác, xách, kéo. ....
Mà Giang Đình lại cười híp mắt nói: "Vậy anh cõng tôi lên đi.'
Hạ Vân Sâm bị lời nói của Giang Đình dọa sợ.
Nhưng Giang Đình lại nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ, chân thành hỏi: "Anh sao vậy? Nếu làm phiền anh thì..."
Hạ Vân Sâm ho nhẹ, thâm nghĩ bản thân thật hẹp hòi, chẳng qua là giúp đỡ một người bị liệt thôi mà.
Bây giờ anh đã đưa người về, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.
"Không phiền."
Anh bước tới, luôn tay qua lưng và đầu gối của Giang Đình, nhẹ nhàng bế cô lên rôi vững vàng bước lên lâu.
Giang Đình đã hôn mê năm năm, tuy được viện điều dưỡng chăm sóc, cơ thể không có vấn đề gì, nhưng cô cũng vô cùng gầy, khi ôm cô vào lòng, có cảm giác giống như ôm một bé gái hơn là một người phụ nữ trưởng thành hai mươi sáu tuổi.
Cầu thang trong căn hộ rất hẹp, một người lên xuống thì không thành vấn đề, nhưng mà ôm một người trong tay, cộng với chiêu cao của Hạ Vân Sâm khiến nơi đây trở nên vô cùng chật chội. Anh cẩn thận leo lên cầu thang, đặt Giang Đình lên giường, giúp cô cởi giày, chỉnh lại chân, rồi kéo chăn đắp cho cô.
Tuy rằng anh làm tất cả những việc này có chút vụng về nhưng lại rất nghiêm túc và cẩn thận, điều này khiến Giang Đình nhìn anh càng thêm hài lòng.
Hạ Vân Sâm đứng thẳng lên, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra Giang Đình đang chăm chú nhìn mình.
Anh ta nhướng mày, hỏi: "Có chuyện gì nữa sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình mỉm cười: "Không còn, cảm ơn anh”
Hạ Vân Sâm hơi mất tự nhiên đáp: 'Không sao.'
Giang Đình nói thêm: "Anh tốt bụng như vậy. Ai mà làm bạn gái anh, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc."
Hạ Vân Sâm nghẹn họng, có chút lắp bắp: "Chắc, chắc vậy. Thế cô nghỉ ngơi trước đi. Tôi ở dưới lầu, có chuyện thì gọi tôi.
Nói xong, anh nhanh chóng quay người đi xuống lầu, tìm một bộ quần áo của mình, sau đó vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Anh ở trong phòng tắm rất lâu, vừa tắm vừa ngẫm nghĩ, Giang Đình mang lại cho anh một cảm giác quen thuộc, cảm giác ấy càng lúc càng mạnh hơn.
Chẳng lẽ do anh nhớ huấn luyện viên Giang nhiều quá, nên bị ám ảnh sao?
Tắm rửa xong, anh tắt đèn, ngồi vào ghế sô pha, hai người hai suy nghĩ riêng biệt cùng nhắm mắt lại.
Cơ thể Giang Đình vẫn còn rất yếu, nhanh chóng thiếp đi, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chói cả nửa giường.
Cô yên lặng nhìn ánh nắng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, đây là lân đầu tiên cô nhìn thấy ánh nắng chân thật, mà không phải là tia cực tím do con người tạo ra dưới tấm kính.
Đây chính là thế giới mới ư?
Lúc này, tiếng bước chân "bộp bộp bộp” vang lên, Hạ Vân Sâm mang theo đôi mắt ngái ngủ, và mái tóc có chút bù xù đi lên lầu.
Mặc dù bên ngoài đang là mùa đông nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn duy trì ở mức hai mươi lăm độ, anh chỉ mặc một chiếc áo phông màu xám rộng thùng thính trên cơ thể cường tráng, và một chiếc quân ngủ kẻ sọc đen trắng, ống quân buông thống trên mu bàn chân, lúc đi bộ dường như có thể thấy được hình dáng mơ hô của đôi chân dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-620.html.]
"Chào buổi sáng."
Hạ Vân Sâm gãi gãi đầu, khoanh tay dựa vào cạnh cửa nói: "Tỉnh rồi à?"
"Chào buổi sáng, tôi cũng vừa mới ngủ dậy."
Giang Đình thử cử động cánh tay, phát hiện tình trạng cơ bắp của cô lại tốt lên, xem ra không bao lâu nữa cô có thể làm được một số việc đơn giản rồi.
Hạ Vân Sâm đáp: "Chín giờ rồi, hạn chế đi lại bên ngoài đã được giải trừ rồi, tôi phải quay lại trường quân đội, nên tới hỏi cô, cô có muốn... đi cái kia không?”
Có trời mới biết, anh là quân nhân, thế mà tận chín giờ mới thức dậy, điều này thể hiện rõ đêm qua anh mất ngủ tới mức nào.
Giang Đình lắc đầu: "Không cần, tôi chưa ăn gì cả."
Hạ Vân Sâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi đi trước, lát nữa sẽ có người chăm sóc cho cô.'
Giang Đình tò mò hỏi: "Người chăm sóc? Anh thuê người chăm sóc à?”
"Ừm" "Anh có tiền không..."
Sắc mặt Hạ Vân Thần cứng đờ, nghiêm túc nói: 'Đương nhiên."
Dù có nghèo, anh vẫn có lương mà, thuê người chăm sóc hai ngày, anh vẫn đủ khả năng trả.
Giang Đình cười nói: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn."
Hạ Vân Sâm đang định xuống lầu, dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Giang Đình, cau mày hỏi: "Cô cứ nằm như vậy mãi, có khó chịu không?”
Giang Đình nói: “Có một chút."
Hạ Vân Sâm hơi do dự: “Vậy tôi giúp cô lật người nhé?"
"Không cần đâu, lật người rồi tôi cũng không lật lại được, tốt nhất là nằm thẳng thôi."
Trong mắt Hạ Vân Sâm lộ ra chút thương xót: "Vậy cô kiên nhãn một chút, chờ người chăm sóc tới.' Anh xem giờ, rồi nói: "Tôi đang vội, phải đi trước đây. Nếu cô cần gì thì cứ gửi tin cho tôi."
Sau khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, Giang Đình lại tiếp tục cố gắng khống chế thân thể.
Nhưng rõ ràng là, cô đã thất bại.
Cô cảm giác chán nản vô cùng, không nhịn được mà cắn môi dưới, dùng ngón tay chọc vào ga trải giường.
Không được, cô chắc chắn phải tìm ra cách thoát khỏi tình trạng này.
Chẳng bao lâu, trước buổi trưa, người chăm sóc mà Hạ Vân Sâm thuê đã tới.
Trong thời đại này, đã có các robot chăm sóc thông minh, nhưng phí dùng rất đắt, không có giá cả phải chăng như người chăm sóc, cũng không hiểu ý như người thật.
Người chăm sóc là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, sau khi xác nhận khuôn mặt ở cửa, bà ta có chút khó chịu bước vào.
Khi đó Hạ Vân Sâm đến công ty tuyển người chăm sóc, mọi người thấy anh đẹp trai, tài giỏi, từ đâu đến chân đều toát lên vẻ giàu có, vì vậy những người chăm sóc đều vội vàng thể hiện tốt trước mặt anh, mong được chọn.
Sau khi một trong số những người chăm sóc đột phá được chọn, mới phát hiện ra Hạ Vân Sâm hoàn toàn không phải là người giàu có, trái lại còn rất keo kiệt, không có tiên bo thì thôi, lại còn mặc cả lên xuống, rồi yêu cầu này, yêu cầu nọ với bà ta.
Người chăm sóc này vốn dĩ là người chăm sóc những khách hàng cao cấp, cùng trò chuyện với họ, pha trà, đút ăn, còn những việc khác đều giao cho robot làm. Nhưng giờ đây bà ta phải "hạ mình" để chăm sóc một người phụ nữ bị liệt. Còn không có robot hỗ trợi
Có điều bà ta không dám đắc tội nhà họ Hạ, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà đến.
(Ê ê ê, đây là truyện ngắn máo chóa, diễn biến vừa nhanh, vừa chính xác.
Nữ chính không phải người tốt, nữ chính có ý đồ xấu xa, nữ chính là tra nữ, chuyện quan trọng phải nói ba lần. )