Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:30
Lượt xem: 5
Cô không thể nhớ nổi, khoảng thời gian trống ở giữa mình đã ở đâu, trải qua những gì.
Cô chỉ biết, tình trạng bây giờ của mình rất tệ, cô chưa bao giờ trải qua tình huống hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể.
Người ban đầu Giang Doanh, bị thương nặng khi mới hai mốt tuổi, cả người bị liệt và c.h.ế.t não, được đưa vào viện điều dưỡng để duy trì sự sống, mà người thân của cô cũng lân lượt qua đời trong những năm sau đó.
Vì vậy, sau khi Giang Đình làm rõ thân phận bây giờ của mình, trong thoáng chốc cô không biết nên vui mừng hay bất lực.
Ông trời cho cô cơ hội sống lại, còn sắp xếp cho cô một cơ thể như vậy, chưa nói tới trở lại đỉnh cao, nhưng ít nhất cũng phải tìm cách sống sót mới được.
Mà bước đầu tiên cần giải quyết là, sau khi bị viện điều dưỡng đuổi ra, cô phải đi đâu.
Kiếp trước cô là một kẻ cô độc, không có người thân hay bạn bè, tất cả đồng đội của cô đều lần lượt c.h.ế.t hết, mà cô cũng là vì bị thương trên chiến trường nên mới giải ngũ.
Phải rồi.
Bảo đi tìm trường quân đội giúp đỡ, nhưng đều đã qua năm năm nồi, cô lại là kẻ mượn xác hoàn hồn, ai sẽ tin cô chứ?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng tìm được một người, đó là học viên mà cô đã cứu trước khi bị b.o.m nổ.
Người học viên này tên là Hạ Vân Sâm, lúc đó anh mới mười chín tuổi, gia đình cực kỳ có quyên lực, những người khác tốt nghiệp trại huấn luyện là vì gia nhập lực lượng chiến đấu, nhưng anh có thể dựa vào mối quan hệ thành cấp trên của quân đội.
Yêu câu anh cho cô ít thuê người chăm sóc chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Mặc dù dựa theo những thông tin cô có được hôm nay, biết được bây giờ người đàn ông này cực kỳ xấu xa, nhưng lạc đà gây còn lớn hơn ngựa, cô không tin anh không có khả năng nuôi cô.
Chủ yếu, cô không có lựa chọn nào khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa, cô biết tất cả hoàn cảnh gia đình của Hạ Vân Sâm, biết tất cả những việc mà cha anh từng trải qua, nên mới nói dối mình là con gái của người đã cứu cha Hạ để dựa vào anh.
Cô lặng lẽ chờ đợi trên giường, bình tính như không. Trời dần tối, đồng hồ báo tám giờ tối, cuối cùng bên ngoài hành lang cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Viện trưởng tự mình dẫn đầu một nhóm quản lý và bác sĩ, đi cùng một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, vừa đi vừa kể về tình trạng của Giang Đình.
Nhưng sắc mặt người đàn ông có chút lạnh lùng, thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu, trước khi bước đến cửa, ánh mắt của anh đã xuyên qua tấm kính được chuyển sang chế độ trong suốt, nhìn vào người trên giường bệnh.
Người con gái đó gây gò, nhợt nhạt và thiếu sức sống, nhưng mái tóc đen không hề xơ xác, từ đôi lông mày thanh tú có thể thấy rằng, cô đã từng là một người rất xinh đẹp.
Đôi mắt cô cực kỳ đẹp, khi cô nhìn về phía anh, dường như có một lực nam châm nào đó hút lấy anh. Hạ Vân Sâm vội vàng đảo mắt, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Tại sao không thông báo cho nhà họ Hạ mà lại đến tìm tôi?"
Người quản lý lau mồ hôi lạnh nói: "Đây là cô Giang kiên quyết yêu cầu, chúng tôi phải tôn trọng quyết định của người bệnh."
Hạ Vân Sâm lạnh lùng nói: "Cô ấy không biết tình huống của tôi, các người cũng không biết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-617.html.]
Anh không còn là người thừa kế của nhà họ Hạ nữa, anh chỉ là một trò cười, là một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Hạ thôi.
Ai nể mặt anh thì gọi anh là ngài Hạ, ai không nể mặt thì nói thẳng anh là con ch.ó sa cơ thất thế.
Trong thời gian này, vì không còn thích hợp huấn luyện với đám nhóc mười sáu tuổi ở trại huấn luyện nữa, nên trường quân đội đã sắp xếp cho anh một nơi thực tập, đê nghị anh đến trường quân đội mang mấy học sinh mới tuyển, mà hồ sơ của anh, vẫn còn treo trong trại huấn luyện.
Viện trưởng và người quản lý đều không dám nói.
Hạ Vân Sâm không có ý định làm khó họ, anh xem xét qua tài liệu được gửi tới từ viện điêu dưỡng thông qua thiết bị kết nối.
Trong này bao gồm thân phận của Giang Doanh, còn có một câu của Giang Đình. Lời này rất quan trọng, gần như bao trùm hết hoàn cảnh của cha Hạ Vân Sâm. Cô đã bịa ra một câu chuyện hoàn hảo đến mức cha Hạ nghe được cũng gân như muốn tin tưởng. Nói tóm lại, từ các dấu hiệu khác nhau cho thấy cha mẹ của cô đã tình cờ cứu được cha Hạ khi họ còn trẻ.
Bây giờ cha mẹ cô đã qua đời, nhà họ Hạ cũng nên báo đáp ân tình này. Hạ Vân Sâm trông lời nói này, quả nhiên không muốn tin cũng khó, trừ phi bây giờ anh tự hỏi cha mình, nhưng anh và người nhà không hợp, anh lại không muốn đi sâu vào việc này.
Chẳng qua chỉ là báo đáp ân tình giúp cha, cho một ít tiền, chăm sóc cho cô gái này thật tốt là được rồi.
Nhưng câu hỏi đặt ra là... Bây giờ anh làm gì có tiên?
Hạ Vân Sâm bỗng nhiên đau đầu.
Để buộc anh tốt nghiệp, nhà họ Hạ đã cắt đứt nguồn tài chính của anh, mức lương giáo viên dạy thay hiện giờ của anh, cũng chỉ đủ nuôi sống bản thân.
Lúc này người máy dẫn đường thông minh hoàn toàn không biết tâm tình phức tạp của Hạ Vân Sâm, dùng giọng điệu rất vui vẻ nói: "Bệnh nhân số 2306. bạn của cô tới rồi!"
Hạ Vân Sâm tắt thiết bị kết nối, chỉ đành đi theo viện trưởng và những người khác vào phòng bệnh.
Giang Đình nhìn bọn họ, đôi mắt cong cong, khẽ mỉm cười: "Xin chào."
Viện trưởng và quản lý đều mỉm cười trò chuyện với cô, chỉ có Hạ Vân Sâm bình tính nhìn cô đánh giá
Giang Đình đưa mắt nhìn anh, khó khăn gật đầu nói: "Cậu Hạ."
Hạ Vân Sâm chủ động nói: "Nếu cô tỉnh rồi, vậy hôm nay tôi sẽ giúp cô làm thủ tục ra viện. Căn nhà lúc đầu của cô ở đâu?"
Giang Đình nói: "Đầu không còn rồi."
Nó bị phá hủy trong trận chiến giữa những người sống sót và tổ chức phản loạn dậy.
Đồng thời, hôm nay thông qua thiết bị kết nối cô cũng biết được tin tức kẻ thù cũ của cô, thượng tá Du Nghiêu, đã c.h.ế.t trong trận chiến quyết định đó. Giang Đình ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh, viện trưởng và quản lý cũng quay lại nhìn anh.
Hạ Vân Sâm thật sự là có khổ mà không nói được, hôm nay anh đáng nhẽ không nên tới đây.
Nếu có tiền, anh có thể để Giang Đình sống trong viện điều dưỡng, nhưng anh không có tiền, vốn dĩ anh muốn đưa cô về nhà riêng của cô, sau đó giúp cô xin trợ cấp của chính phủ, rồi sắp xếp một người máy chăm sóc hay gì đó, nhưng cô không có nhà.