Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 615
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:27
Lượt xem: 7
Sau vài tháng trao đổi lẫn nhau, mối quan hệ giữa biên thành, Bắc Nhung và Hồi Hộc đã trở nên hài hòa hơn, người dân không còn chối bỏ người nước ngoài nữa, thương ởđi lại khắp nơi cũng nhiêu hơn.
Đặc biệt, các thương nhân người Hồ từ Ba Tư và các nơi khác đã mang nhiều thứ hơn đến các biên thành, lại từ biên thành truyên bá chúng đến Trung Nguyên.
Lấy quả cà chua này làm ví dụ, cách đây vài năm nó là loại quả to màu đỏ hiếm và khó trồng, nhưng bây giờ nhà nào cũng biết nó có thể chế biến thành món trứng tráng cà chua, mì trứng cà chua, nạm bò hầm cà chua, nước xốt cà chua...
Tạ Ninh bưng mấy đĩa lớn thịt bò hâm cà chua và khoai tây ra bàn, tiểu nhị cũng theo sau bưng các món khác, chẳng mấy chốc đã đầy ắp một bàn.
Giang Đình và những người khác ngồi một bàn, đầu bếp và tiểu nhị ngồi ở một bàn khác, còn cha mẹ và người thân của Tạ Ninh thì ngôi ở một bàn khác.
"Cảm ơn mọi người, đều làm việc cực khổ vất vả rồi! Nào nào, nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm thôi."
Dưới lời chào của Tạ Ninh, Giang Đình kéo ghế ngồi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn: "Ừm, làm rất tốt, đúng như tôi tưởng tượng."
Cô chỉ nói với Tạ Ninh rằng anh ta có thể hâm cà chua, khoai tây và nạm bò cùng nhau song không hề nói cụ thể cách làm, nhưng Tạ Ninh vẫn tự mình tìm tòi và làm được, có thể nói bây giờ anh ta đã là một đầu bếp thực sự.
Cô cười trêu chọc: "Tạ đầu bếp, từ nay về sau tôi sẽ gọi anh như vậy nhé." Tạ Ninh đặt bát đĩa và đũa lên bàn, cười nói: "Đó là đương nhìn, cũng không xem là do ai dạy tôi àU
Lý Trạch ôm vò rượu đi tới: "Muốn uống chút gì không? Tôi nghe anh chàng râu ria Ba Tư nói rượu này gọi là rượu nho, không say như rượu gạo bình thường nhưng vẫn rất ngọt ngào."
"Ngày mai tôi phải dậy sớm nên chỉ uống được mấy ngụm thôi."
"Được rồi, đến lấy hết đi!"
Rượu đỏ tím được rót vào chiếc chén sứ trắng, gợn sóng như rượu tiên dưới ánh đèn.
Tạ Ninh đứng lên trước, câm chén rượu lên: "Vô cùng cảm ơn mọi người đã tới giúp đỡ, ủng hộ tôi. Thật sự rất biết ơn, tôi sẽ không nói lời tốt đẹp nữa. Các anh em, sảng khoái mà cạn chén nhét"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Râm!" Lý Trạch vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng nói: "Mẹ kiếp! Cạn nào, ngày mai ngủ nướng một chút, không say không vê!"
Mọi người đứng dậy nâng chén, hơn chục chén cụng vào nhau ăn mừng vì buổi họp mặt hôm nay, khai trương ngày mai, đoàn tụ sau này.
Trăng treo trên cành, mọi người sau khi ăn uống no say thì vội vàng về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tới sớm giúp đỡ.
Giang Đình tạm biệt Tạ Ninh và những người khác, thong thả đi dạo trong gió đêm, có Hạ Vân Sâm theo sát.
Hiện tại ở biên thành không có giờ giới nghiêm, đường phố về đêm khá sôi động, thỉnh thoảng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nhẹ bay về phía mình.
Giang Đình quay lại hỏi: "Chuyện của anh đã giải quyết xong chưa?”
Hạ Vân Sâm gật đầu: "Gần ổn rồi."
Giang Đình nhấch môi cười: "Được, ngày mốt em sẽ vê Bắc Nhung. Chúng ta đã thống nhất lần này sẽ ở lại Bắc Nhung đến mùa đông rôi mới quay lại đó."
Lúc đầu, Giang Đình nghĩ rằng cô và Hạ Vân Sâm đều có việc riêng cần bận rộn, khi có thời gian, cô sẽ quay lại biên thành hoặc Hạ Vân Sâm sẽ đến Bắc Nhung tìm cô. Chẳng qua sau đó, hai người đều cảm thấy như vậy không ổn được chút nào.
Suy cho cùng, một ngày không gặp như cách ba thu, đôi vợ chồng mới cưới làm sao có thể chịu đựng được những ngày không thể gặp nhau?
Vì vậy, Hạ Vân Sâm hiện tại là một người nghiện công việc, để nhanh chóng loại bỏ những thứ trong tay để có thể cùng Giang Đình trở về Bắc Nhung, y thậm chí còn quyết định bắt chước cách hành quân và chiến đấu trong quá khứ. Dù bản thân ở đâu, y cũng có thể xử lý công việc mà không cần phải tiến hành tại phủ Nhiếp chính vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-615.html.]
Đồng thời y cũng có tâm tư riêng trong lòng. Đó chính là y cũng phải học hỏi Giang Đình, ném mấy chuyện không cần thiết cho cấp dưới làm.
Lúc này, trên bầu trời đêm phía trước đột nhiên có một điểm sáng bay lên, sau đó nổ tung, cả thành tràn ngập những tia lửa chói lóa, toàn bộ bầu trời đêm được chiếu sáng.
Đó là pháo hoa vừa mới ra lò trên thị trường, chỉ có người có tiên mới mua được nhưng người dân bình thường ở xa mới cũng có thể thưởng thức ké.
Nhiều người nghe thấy tiếng động thì mở cửa ra ngoài, hoặc thò đầu qua cửa sổ mà xem.
'Quào, đẹp quát”
Mọi người đều sôi nổi ngạc nhiên.
Pháo hoa tiếp tục bay lên rồi nở rộ, tiếp theo lại rơi xuống khiến khuôn mặt người dân bừng sáng.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm cũng không khỏi dừng chân, ngước nhìn.
Giang Đình: "Đến gân nhìn chắc chắn sẽ đẹp hơn."
Hạ Vân Sâm nghe vậy, nói: "Vậy chúng ta đi nơi đó đi?"
Giang Đình vừa nhấc chân lên lại thu trở vê, đột nhiên cô nhảy lên lưng Hạ Vân Sâm, ôm lấy eo y từ phía sau: "Em muốn anh cõng em."
Hạ Vân Sâm không chút do dự cúi người xuống, cõng cô trên lưng rồi vững vàng bước về phía trước.
"Bây giờ em càng ngày càng lười biếng rồi." Y hiếm khi nói đùa.
Trong phủ thì thích dựa vào người y, bên ngoài thì thích y cõng, trên giường cũng thích y ra sức... May mà y còn trẻ, khỏe mạnh và cường tráng đấy.
Hạ Vân Sâm thầm nghĩ. Giang Đình nói: "Tiểu Hạ Tử, anh nói xem nếu như anh già rồi không cõng em nổi nữa thì thế nào?"
Hạ Vân Sâm nói: "Vậy em ngôi lên ngựa, anh dẫn ngựa cho em."
"Nếu em đây cũng già rồi, cưỡi ngựa không vững, phải làm sao bây giờ?"
"Thế thì anh sẽ đẩy xe lăn cho em."
Giang Đình cười ha ha không ngừng: "Vậy nếu cả hai chúng ta đều chết, kiếp sau anh còn nhận ra em không?"
Hạ Vân Sâm vẫn tiếp tục bước đi, nhưng vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Y chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi, ai có thể chịu nổi em chứ? Chỉ có anh thôi!"
Giang Đình cười nói: "Em cũng vậy, cho dù anh biến thành heo, em cũng có thể nhận ra ngươi."
Hạ Vân Sâm mỉm cười: "Nhận ra được, nhưng gặp thì ghét bỏ anh đúng không?”
"Không thể nào, anh chính là bé heo nhỏ siêu đáng yêu của em đó...
Bầu trời đầy pháo hoa thắp sáng con đường phía trước, trên con đường đó có hạnh phúc, niềm vui, hy vọng và có những người sẽ cùng bạn bước ởđi trong cuộc đời này.
Mùa hè ba năm trước, hạt giống do hai người vô tình gieo trồng giờ đã nở đầy hoa...