Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 612
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:22
Lượt xem: 5
Tuy nhiên, thương binh trong viện an dưỡng cũng được phân loại.
Những người bị thương nhẹ và có khả năng tự chăm sóc bản thân có thể chọn làm việc tại viện an dưỡng, cho heo ăn, làm những công việc lặt vặt, v. v. Thoải mái và tự do hơn so với trong quân doanh, hơn nữa còn không cần phải nộp quân lương, tương đương với việc viện an dưỡng bao ăn bao ở cho bọn họ.
Những người bị thương nặng sẽ được viện an dưỡng chăm sóc, cung cấp chỗ ở, bữa ăn, nhu yếu phẩm hàng ngày, chữa bệnh, v. v.
Bằng cách này, các thương binh Hạ gia quân vốn cảm thấy cuộc sống suốt ngày vô vọng và sợ hãi đã có được giải pháp cho phần đời còn lại của họ, tất cả họ đều biết ơn Giang Đình và Hạ Vân Sâm, dường như bóng tối và mây đen lơ lửng trên đầu đã biến mất rồi vậy.
Ba ngày sau, ngày chia tay đã đến.
Trước cổng doanh trại, đoàn binh lính vây quanh đoàn xe, lưu luyến cáo biệt với đám người Giang Đình.
Giang Đình cười nói: "Sau này mỗi lân vê biên thành, ta đều sẽ tới thăm mọi người được không? Khi giữa hè còn có thể cũng quân Bắc Nhung diễn tập, tới lúc đó đến Bắc Nhung uống rượu nhé."
Các binh lính đều nhìn cô với ánh mắt háo hức tha thiết: "Nữ đế bệ hạ, ngài nhất định phải nhớ đến chúng tôi."
"Chắc chắn rồi, làm sao ta có thể quên được."
Giang Đình cảm thán một tiếng, trong lòng thâm nói: Đây chính là nơi tôi sinh ra' mà.
Trong sự đưa tiễn của các tướng sĩ, đám người Giang Đình lên ngựa và xe ngựa, vẫy tay chào tạm biệt, đoàn xe khởi hành, nhanh chóng biến mất trong bầu trời trong bao la và cỏ xanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi trở về biên thành, họ có việc phải làm.
Đâu tiên, Giang Đình và Hạ Vân Sâm cùng nhau đến xem khu đất dùng để xây dựng viện an dưỡng.
Mảnh đất đó nằm dưới chân dãy núi Mạc Kim, cạnh khu gia quyến của Hạ gia quân, tính toán ra thì mọi người sống chung quanh đây xem như là người một nhà rồi,
Việc thành lập viện an dưỡng nhanh chóng được đưa vào chương trình nghị sự, một lượng lớn công nhân đổ xô ra bãi đất trống, bắt đâu chuẩn bị mặt bằng, đặt móng, chặt cây, xây nhà.
Trong quá trình xây dựng, rất nhiều người thân của Hạ gia quân ở khu gia quyến và người dân ở biên thành đã đến giúp đỡ, với sự đoàn kết của mọi người, những ngôi nhà mọc lên như măng sau mưa, nhanh đến mức người ngoài phải kinh ngạc.
Giang Đình đợi viện an dưỡng ổn định xong mới có thời gian quay vê Bắc Nhung.
Khi Giang Đình trở lại Bắc Nhung thì Hạ Vân Sâm lên đường vê kinh thành.
Hiện tại y là Nhiếp chính vương, mọi việc lớn trên thiên hạ đêu do y quyết định, nhưng trung tâm quyền lực ở Đại Dĩnh vẫn ở kinh thành, cứ cách 1-2 tháng y phải trở vê kinh thành một chuyến. Một là để dạy dỗ tiểu hoàng đế, hai là chấn nhiếp các triều thân một chút để một số người không nảy sinh tâm tư không nên có, đồng thời từng bước thay thế đám người bảo thủ bằng người của mình, chuẩn bị cho cuộc cải cách.
Đại Dĩnh vốn đã suy yếu, sẽ không bởi vì thay đổi hoàng đế mà trở nên khá hơn được, chỉ có giải quyết "bệnh nan y" từ gốc rễ thì đất nước mới tiếp tục đi lên.
Giang Đình lần này trở vê Bắc Nhung có hai việc phải làm, một là tập hợp những người phụ nữ có chồng đã c.h.ế.t ở Bắc Nhung, những ai nguyện ý vào viện an dưỡng có thể theo cô đến biên thành.
Về việc tái định cư thương binh ở Bắc Nhung, Giang Đình dự định đợi kinh tế Bắc Nhung khá lên, ngân khố đầy đủ mới đưa vào nghị trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-612.html.]
Việc thứ hai là chuẩn bị cho đám cưới của Khổng Tiêu.
Cha Khổng tự tay làm đồ nội thất cho con gái, còn mẹ Khổng thì may váy cưới, chăn bồng và giày.
Giang Đình nhìn của hồi môn chứa đầy tình thương của cha mẹ nàng, không khỏi có chút ghen tị.
Vương đình Bắc Nhung cũng đã được tu sửa, với tư cách là nữ quan của nữ đế, Khổng Tiêu sẽ xuất giá từ vương đình nhưng nàng vẫn sẽ ở lại với Giang Đình sau khi thành thân.
Triệu Khinh Hồng đã tiêu hết tiền tiết kiệm cả đời cùng với phong thưởng mà hắn nhận được vì đạt được nhiều chiến công, sau khi mua một căn nhà ở biên thành bèn vội vàng cử bà mối đến cầu hôn người thương.
Hôn sự sẽ bận rộn ít nhất một hai tháng, nếu không nhanh lên sẽ là mùa thu hoạch mùa thu.
Đám người Tạ Ninh vẫn tới Bắc Nhung làm người nhà bên ngoại của Khổng Tiêu như cũ.
Sau bao ngày bận rộn, cuối cùng ngày đón dâu cũng đã đến.
Nhưng tâm trạng của Giang Đình có hơi không được vui, bởi vì Hạ Vân Sâm vướng chuyện phải dẫn người xuống hạ lưu sông Giang Nam, ngày dự định quay về biên thành cũng bị hoãn lại. Cũng không biết y có kịp về dự hôn lễ không nữa.
"Bệ hạ, thần căng thẳng quá." Khổng Tiêu nhìn bản thân mặc áo cưới màu đỏ trong rương, nhịn không được nắm lấy tay Giang Đình.
Đội đón dâu của Triệu Khinh Hồng đang ở bên ngoài hoàng cung, thời gian tốt lành đang đến gân.
Nhã Như cười nói: "Lúc bệ hạ kết hôn cô bảo chúng tôi đừng căng thẳng mà, sao bây giờ đổi lại là cô thì thế hả?"
Khổng Tiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, hít sâu một hơi: "Cô cũng lấy chồng đi rồi sẽ biết."
Nhã Như khẽ nói: "Đời này tôi sẽ không kết hôn đâu, tôi chỉ muốn làm nữ vương Hồi Hộc, cai trị đất nước của mình thật tốt."
Giang Đình tóc mai Khổng Tiêu, nhẹ nhàng nói: "Đó là Triệu Khinh Hồng mà, cô cần gì phải lo lắng hửm?” Khổng Tiêu nghe vậy giật mình, thâm nghĩ, đúng vậy, đó chính là Triệu Khinh Hồng, người đàn ông mà nàng đã yêu thích kể từ khi vào quân doanh. Mấy năm nay bọn họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm còn cùng nhau nhiều lần ra chiến trường vào sinh ra tử, cần gì phải căng thẳng nữa chứ?
Khổng Tiêu ngước mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Đình, chân thành nói: "Bệ hạ, cảm ơn người."
Nếu Giang Đình không cứu nàng trên đường nhập ngũ, nếu Giang Đình không khuyến khích nàng theo đuổi người mình thích, nếu Giang Đình không giữ nàng ở bên cạnh, nếu không phải như vậy...
Nói tóm lại, sẽ không có nàng của bây giờ.
Nhã Như chen lấn, ôm lấy cánh tay Giang Đình: "Bệ hạ, tôi cũng cảm ơn cô. Giang Đình đưa tay vỗ nhẹ lên vai hai người: "Sao đột nhiên xúc động thế? Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xuất giá nào?”
Khổng Tiêu cụp mắt xuống, thở ra một hơi, nhìn mình trong gương nói: "Tốt rồi."
Giang Đình nói: “Đừng sợ, cô là người của ta, ai dám ức h.i.ế.p cô, ta chống lưng cho cô.'
Đúng lúc, tiếng cười của hỷ bà từ bên ngoài truyền đến: "Bệ hại Khổng đại nhân! Triệu tướng quân và những người khác đến rồi!"