Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 606
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:12
Lượt xem: 4
Trong mắt Hạ Vân Sâm hiện lên nụ cười, hiếm khi đáp lại câu nói đùa của cô: "Vi thần biết sai rồi."
Giang Đình đẩy y: "Sao hôm nay vui vẻ thế? Nói em nghe xem có chuyện tốt gì nào?”
Hạ Vân Sâm không trả lời mà chỉ nắm lấy vai cô, xoay cô lại rồi đèn lên cửa, cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn của y vừa nóng bỏng vừa vội vàng, Giang Đình nhanh chóng đắm chìm trong đó, đáp lại làm cho nụ hôn càng sâu hơn.
Sau khi hai người hơi thở hổn hển tách ra, Hạ Vân Sâm nắm lấy tay cô ngồi xuống ghế, sau đó kéo cô ngồi lên đùi, ôm cô vào lòng mình, nói:
"Ừ, hôm nay tâm trạng anh rất tốt."
Giang Đình nhướng mày, nhéo mặt y: "Vậy anh nói xem chuyện gì tốt hửm!" Hạ Vân Sâm bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Ông nội đồng ý rồi."
"Đồng ý cái gì cơ?"
"Đồng ý chúng ta không cần sinh con.'
Rất lâu trước khi kết hôn, Hạ Vân Sâm đã bịa ra lý do "vô sinh.
Lý do là năm ngoái y bị thương trên chiến trường, bệnh căn không dứt. Nói một cách đơn giản, tuy chức năng sinh lý của y vẫn bình thường nhưng chức năng sinh sản lại có vấn đề.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì lý do này, y còn đặc biệt ép buộc các thái y, yêu cầu bọn họ hợp tác với y để lừa gạt Hạ gia.
Cho nên lão tướng quân và lão phu nhân chỉ có thể để y noi gương đại ca cùng với người anh họ đã khuất của mình, nhận nuôi một đứa trẻ từ một chỉ khác để làm con thừa tự.
Nhưng Hạ Vân Sâm biết Giang Đình không thích sinh con càng không thích nuôi con, hơn nữa, hai người đều có trách nhiệm nặng nề, cho dù là con thừa tự cũng chưa chắc có thời gian và sức lực để chăm sóc cho đứa nhỏ.
Vì vậy y và Giang Đình đã thương lượng rồi, tương lai mặc kệ là Bắc Nhung hay là phủ Nhiếp chính vương, người thừa kế đều sẽ lựa chọn người có năng lực.
Phủ Nhiếp chính vương sẽ ưu tiên cho con nuôi của đại ca và anh họ y, tiếp theo mới xem xét đến những đứa trẻ của các chỉ, lại chọn ra những đứa bé mồ côi trong Hạ gia quân. Về phần Bắc Nhưng thì họ sẽ chọn đứa nhỏ ưu †ú từ mười sáu bộc tộc, sau đó thả bọn trẻ chung một chỗ để bồi dưỡng, chọn ra người xuất sắc nhất.
Ý tưởng này ngay từ đầu đương nhiên bị Hạ tướng quân phản đối, Hạ Vân Sâm vẫn còn sống khỏe mạnh, sao có thể không tự mình sinh một đứa thừa kế mà phải giao quyền thừa kế cho con của người khác?
Chỉ là trải qua mấy ngày nay Hạ Vân Sâm khuyên can, hoặc có lẽ vì trong nhà có chuyện vui nên Hạ lão tướng quân đã đồng ý.
Giang Đình nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Bởi vì đơn giản là cô quên cmn chuyện này rồi.
Theo như cô thấy, cô không có bên nhà ngoại, Bắc Nhung thì cô làm trùm rồi, làm gì có ai dám chất vấn cô chứ? Thế nên cô hoàn toàn không quan tâm đến việc sinh con hay không, cô không để nó trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-606.html.]
Nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Vân Sâm muốn trấn an Hạ lão tướng quân, lão phu nhân, Hạ phu nhân và những người khác, vừa còn phải quan tâm mặt mũi của cô, cuối cùng chỉ có thể nói bản thân y có vấn đê... Điêu này làm cho Giang Đình vừa buồn cười vừa cảm động không thôi.
"Hahaha như vậy tên tuổi của anh chẳng phải đã bị hủy hoại trong mắt bà nội và những người khác rồi sao?"
Hạ Vân Sâm giả vờ tức giận nói: "Em còn cười.'
Giang Đình càng cười điên cuồng: "Có điều cũng khá ổn, chức năng sinh lý còn bình thường hahaha... Vẫn mạnh mẽ như cũ... Này này này làm gì đó bé Tiểu Hạ, cưng muốn tạo phản đấy à? Không phải đêm qua cưng không được rồi sao?"
Hạ Vân Sâm bế cô ném lên giường, nhéo cằm cô nói: "Để anh cho em biết anh có được hay không."
*x**%
Bởi vì ngày hôm sau phải vê nhà lại mặt nên tối hôm đó hai người không "quậy" bao nhiêu lâu mà đi nghỉ ngơi sớm.
Chẳng qua nhà ngoại của Giang Đình ở Bắc Nhung, không lẽ phải quay về Bắc Nhung sao? Huống hồ cô không có cha mẹ ở Bắc Nhung, cho nên cũng không coi là nhà mẹ đẻ của cô theo đúng nghĩa được.
Vì vậy, Giang Đình đã lên kế hoạch, sáng hôm đó cô và Hạ Vân Sâm dậy sớm, thu dọn đồ đạc thỏa đáng, sau khi thỉnh an và ăn sáng với Hạ lão tướng quân và mọi người thì ra ngoài.
Thời tiết ngày càng ấm hơn, người ra đường đã khoác lên mình bộ áo xuân, khắp nơi trên đường phố là những quầy hàng, những người bán đồ ăn, thức uống và giải trí đều đang tranh nhau hò hét
Cô gái bán hoa và cô bé nhỏ ôm giỏ đầy hoa chạy đến chỗ các tiểu thư đang dắt chị em của mình hoặc các nha hoan di ngoan, kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư ơi! Mua một ít hoa nhé? Hôm nay là lễ Tị đoạn, mua hoa tặng cho công tử tuấn tú đi ạ?" Triều đại này cũng có lễ Tị đoạn, mặc dù không phải ngày 3 tháng 3 nhưng vẫn là cao điểm của mùa xuân. Vào ngày này, nam nữ già trẻ đều đi ra ngoài chơi.
Nếu các chàng trai, cô gái gặp được người mình thích thì có thể tặng hoa để bày tỏ tình cảm.
Hầu hết các cô gái ở các biên thành cũng có tính cách táo bạo, phóng khoáng, tặng hoa cho nam giới không có gì phải ngại ngùng.
Mà hôm nay dưới cổng lớn biên thành đã trở thành địa điểm của phủ Nhiếp chính vương, hai nước kết hôn trao đổi của cải, toàn bộ thành trì trở nên sôi động hơn những năm trước với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Giang Đình vén rèm xe lên, nhìn náo nhiệt bên ngoài, ánh mắt rơi vào giỏ hoa sặc sỡ, đột nhiên nói: 'Dừng xe.ˆ Người đánh xe nghe vậy vội vàng thắt chặt dây cương.
Hôm nay cô và Hạ Vân Sâm cải trang xuất hành, không có ai khác ngoài người đánh xe, nên Giang Đình nhoài người ra ngoài cửa sổ, nằm trên bậu cửa sổ, nói với cô bé bán hoa: "Bé ơi, cho ta một ít hoa nào!”
Cô bé vui vẻ ôm giỏ hoa chạy tới, ngẩng đầu nhìn Giang Đình, có chút do dự không biết nên gọi thế nào cho phải.
Giang Đình mặc một bộ đồ cưỡi ngựa ngắn tay màu đỏ, theo phong cách trung tính, tóc cô không được buộc hay chải thành mũ quan dành cho nam giới mà chỉ được kéo lên bằng một chiếc trâm cài đầu.
Thế nhưng mặt mũi cô thật sâu, thoạt nhìn có chút khí khái hào hùng, không giống một phu nhân đã có gia đình, cũng không giống một cô gái chưa lập gia đình. Lúc này, cô bé mới liếc nhìn một người đàn ông ngồi cạnh mình, người đàn ông đó cũng mặc đồ màu đỏ, hóa ra họ là một cặp vợ chồng mới cưới.
Cô bé kêu lên ngọt ngào: "Thưa cô, cô muốn tặng cho chồng loại hoa gì ạ?”
Giang Đình thò tay chọn mấy đóa hoa lớn, sau đó đưa bạc vụn, nói không cần thối lại, nhận lấy hoa rồi lên xe.