Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 605

Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:10
Lượt xem: 8

Một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ngọn nến đỏ suốt đêm không tắt.

Sau khi thử hết trên giường, trên bàn, trên ghế, trên bậu cửa sổ, hai người vào phòng tắm tự dọn dẹp, rửa sạch sẽ lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái chìm vào giấc ngủ.

Giang Đình chỉ nhớ lúc đó ngoài cửa sổ ánh bình minh đã ló dạng, bầu trời phun ra bụng cá trắng xóa.

Cô cảm thấy rất vui vẻ sung sướng, còn Hạ Vân Sâm có hay không thì... Khó mà nói.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi má mịn màng cùng với quâng mắt hơi xanh của Hạ Vân Sâm, sau đó cúi đầu, lao vào vòng tay ấm áp của y, kéo chăn đắp lên cả hai người.

Hai người ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Sâm đêm qua vừa mệt mỏi vừa say rượu, sau khi mở mắt liên cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, vươn tay sờ sờ bên cạnh thì trống rỗng, chỉ còn sót lại hơi ấm của Giang Đình.

Đúng lúc này, cửa 'kẽo kẹt" mở ra, Giang Đình ăn mặc chỉnh tê bước vào cùng với một chậu nước nóng. Cô đặt nước nóng lên kệ, quay đầu nhìn Hạ Vân Sâm vẫn còn đang mơ màng: "Anh tỉnh rồi à? Trưa rồi đấy, muốn dậy hay là nằm thêm lát nữa hửm?'"

Hạ Vân Sâm chống khuỷu tay đỡ nửa người lên, dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn cô, chăn bông trên vai rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn rắn chắc khỏe mạnh.

Y đưa mắt nhìn vê phía cửa sổ: "Buổi trưa rồi à?"

Giang Đình gỡ áo trong trên giá xuống, đi đến bên giường, chống tay lên mép giường nghiêng người về phía trước, nắm cằm y hôn một cái, cười ranh mãnh.

"Ừa, tối qua hẳn là mệt c.h.ế.t rồi nên em để anh nghỉ ngơi thêm một lát. Em đã sai người đi truyền lời cho bên bà nội và mẹ rồi, muộn một chút nữa mới đi thỉnh an."

Hạ Vân Sâm ngơ ngác nhìn cô, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, những ký ức kích tình đó xông lên trong đầu khiến mặt y lúc đỏ lúc trắng.

Giang Đình sờ lên vết đỏ trên cổ y nói: "Chậc, chậc! Là lỗi của em, tối qua em hơi xuống miệng nặng một chút."

Hạ Vân Sâm: ....'

Giang Đình đứng thẳng người, giũ áo trong nói: "Em mặc đồ cho anh nhé?"

Hạ Vân Sâm ngước mắt nhìn cô, cô chớp mắt nhìn lại y rôi đưa quần áo cho anh: “Anh tự mặc được không?”

Hạ Vân Sâm khựng lại một chút, nhận lấy quân áo, bắt đầu mặc vào người.

Giang Đình ném chiếc khăn tay vào nước nóng, làm ướt và vò vò, sau đó vắt khô rồi mang đến chuẩn bị lau mặt cho y... Khoan đã, sao cứ cảm giác nó sai sai thế nào ấy nhể?

Hạ Vân Sâm cau mày nhìn cô.

Giang Đình dừng tay lại, buồn cười nhìn anh: "Sao thế? Biểu cảm nhỏ này của anh là thế nào hả?"

Suy nghĩ của Hạ Vân Sâm quay lại, cuối cùng y cũng 'là lạ" chỗ nào rồi.

Y chậm rãi nói: 'Hôm nay em đổi tính rồi à?"

Trước đây, buổi sáng thức dậy, anh không bận rộn với những việc như mặc quần áo, đi nước nóng, đi giày, Giang Đình chỉ cần giơ tay và cánh tay lên là được.

Trước đây, mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, người bận rộn những việc như mặc quần áo, đun nước nóng, đi giày gì gì đó không phải là y à? Giang Đình chỉ cân giơ hai cánh tay lên là được rồi.

Hôm nay sao thế? Mặt trời mọc đằng Tây ư?

Giang Đình không chỉ thức dậy trước y mà còn mặc quần áo cho y, rửa mặt cho y, đối xử dịu dàng với y như thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-605.html.]

Giang Đình đưa tay vỗ trán y, cười nói: "Tân hôn ngày đầu tiên, em muốn làm một người vợ hiên không được hở?"

Nguyên nhân chủ yếu là do đêm qua Hạ Vân Sâm đã hâu hạ cô rất tốt, cô cũng nên đáp lại chứ đúng không?

Hơn nữa, người này từ nay sẽ là của cô, cô là người bao che khuyết điểm, người của mình không phải mình nên yêu thương chăm sóc ư?

Hạ Vân Sâm nói thâm: "Em đây là tâm huyết dâng trào thì có!"

Nhưng loại cơ hội tốt như này sao y có thể từ chối được? Y cười nhẹ rồi chủ động nghiêng mặt sang một bên, để cô thuận tiện lau.

Giang Đình xoa xoa mái tóc mêm mại của Hạ Vân Sâm, một tay đỡ gáy y, một tay lau mặt cho y. Sau khi lau mặt xong, cô lấy từ trong tủ ra một lọ cao Ngọc Dung để dưỡng ẩm mặt cho y.

Cô vỗ vai y nói: "Anh đi đánh răng đi, đợi lát nữa còn phải đi thỉnh an đấy."

Sau khi Hạ Vân Sâm vào phòng tắm chỉnh trang một phen rồi đi ra, Giang Đình bảo y dang rộng tay ra, cô lấy quần áo mặc vào cho y từ phía sau, sau đó đi vòng ra phía trước, cúi đầu buộc thắt lưng cho y.

Chẳng qua Giang Đình hiếm khi làm mấy việc này, cho nên sau khi vật lộn với đai lưng phức tạp này một hồi lâu cô vẫn không thể nào tìm ra trọng điểm, nhìn tới nhìn lui nhìn kiểu gì cũng không thấy hài lòng, đến nỗi nhìn nó chằm chằm muốn nổi bão. Hạ Vân Sâm im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng ân cần nói: "Để anh tự làm cho.'

Giang Đình có hơi tức giận, nắm lấy dây đai lưng: 'Không...'

Hạ Vân Sâm: 'Vậy...'

"Thì khỏi mặc."

Hạ Vân Sâm: "... Ngoan nào, để anh làm cho.”

Giang Đình khẽ cắn môi buông tay ra, khoanh tay nói: "Em bảo rồi mà, em không thích hợp với những công việc này, em chỉ biết cởi thắt lưng là giỏi thôi."

Hạ Vân Sâm giả vờ như không nghe thấy hàm ý trong lời nói của cô, buồn cười nói: "Đúng vậy, về sau vẫn là nên chỉ cởi đai lưng cho anh thôi."

Hai người vất vả hồi lâu, cuối cùng mọi việc cũng giải quyết ổn thỏa, họ ăn gì đó cho no bụng rồi đi đến thỉnh an lão phu nhân và những người khác. Hạ lão tướng quân hiện giờ xem như hoàn toàn giải ngũ về quê, ngày thường nếu không ở trong phủ nuôi cá cho chim ăn thì chính là vào nội thành nghe hát.

Lão phu nhân và Hạ phu nhân trong lúc rảnh rỗi đã tổ chức yến tiệc, mời các phu nhân nhà giàu ở Hưng Châu và biên thành đến dự.

Giang Đình là nữ đế Bắc Nhung, Hạ Vân Sâm là Nhiếp chính vương, mặc dù buổi chiều mới đến thỉnh an không được hợp lý cho lắm nhưng cũng không ai dám tra hỏi, ngược lại đều khuyên bọn họ nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Giang Đình mặt dày, từ trước đến giờ cũng quen thuộc nên có thể nhanh chóng bắt được "tân số" của mọi người, hơn nữa lại không hề kiêu ngạo, làm cho các vị phu nhân tiểu thư bạn bè hoặc người của chi khác đều có ấn tượng tốt. Rất nhanh cả một phòng chị em phụ nữ đều trò chuyện vui vẻ. Hạ Vân Sâm sau khi thỉnh an đã bị Hạ tướng quân dẫn đi bàn chuyện, mãi đến giờ thắp đèn mới trở lại chính viện.

Giang Đình cũng đã trở về, đang nằm trên ghế tựa gác chân lên đọc thoại bản. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt lên thì thấy bóng dáng Hạ Vân Sâm xuất hiện ở cửa.

Hạ nhân cầm đèn đi trước, gọi: '"Bệ hạ, vương gia đã về."

Giang Đình đặt cuốn thoại bản, đứng dậy. Cô chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới nói: "Dừng lại.'

Hạ Vân Sâm dừng lại.

Giang Đình nâng cằm: "Các ngươi đi xuống đi.

Bọn hạ nhân nghe vậy thì lần lượt lui vê phía sau, Giang Đình đi tới đóng cửa lại, sau đó nói: "Chiêu nay anh đi đâu? Có biết anh như này gọi là gì không?”

Hạ Vân Sâm bước tới, vươn tay ôm cô vào lòng, tựa đầu vào vai cô nói: "Là gì?"

Giang Đình nhẹ nhàng nhéo y một cái, nói: "Có nghĩa là để em phòng không chiếc bóng."

Loading...