Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:08
Lượt xem: 5
Mọi người bắt đầu đưa ra mệnh lệnh ngẫu nhiên.
Thông thường trong lễ cưới, khi tân nương đến điểm này, sẽ quýnh quánh và bối rối. Mà lúc này chỉ cần có người thò tay đẩy nhẹ từ phía sau, tân nương sẽ ngã vào lòng tân lang.
Chẳng qua Giang Đình là ai chứ? Cô đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, giả vờ suy tư nói: "Ta chỉ dùng được một tay thôi phải không?”
"Phải!"
Cô gật đầu, cong đôi môi đỏ mọng, đột nhiên giơ tay cầm đũa lên, đưa miếng bánh ngọt vào miệng rồi ngậm lấy, sau đó ném chiếc đũa đi, nghiêng người về phía trước và chạm chính xác vào khuôn mặt của Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm choáng váng. Giang Đình cử động ngón tay, nhéo cằm y, nghiêng đầu qua, dùng môi đưa nửa chiếc bánh còn lại.
Hạ Vân Sâm còn có thể làm gì? CPU não của y hiện giờ đang đứng máy rồi! Ngoài miệng mở miệng trong vô thức thì y còn có thể làm gì khác nữa?
Khi chiếc bánh ngọt được đưa vào miệng và môi họ lại chạm vào nhau, mọi người bùng nổ: “A a a a aaalI"
Giang Đình đứng thẳng người, kéo tấm vải đỏ ra, cười nói: "Được không?”
Người nào người nấy đều cười thiếu điều tận mang tai, nam nữ già trẻ lớn bé đều cười như được mùa.
Giang Đình xua tay nói: "Được rồi được rồi, chơi xong chưa?"
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, mọi người nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, nhìn bọn họ "thấu hiểu": "Ờm, ty chức xin phép cáo lui ạU
“Ty chức cũng xin phép cáo luil Sau khi mọi người đi ra ngoài, hạ nhân đóng cửa sân lại, chính viện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Giang Đình thở dài, vươn vai xoa xoa cổ cô: "Ai da, anh khoan hãy nói, hôm nay mệt mỏi thật đấy."
Cô quay lại, thấy Hạ Vân Sâm đang ngồi trên ghế ngước lên nhìn cô.
Y vừa uống vài ly rượu, có lẽ lúc này đã say rồi, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Sắc mặt y hiện giờ hơi đỏ, đôi mắt lờ mờ say, ánh nhìn trong trẻo thuần khiết.
Y mặc bộ cát phụ đỏ thẫm, mái tóc chải gọn gàng cài ngọc quan làm nổi bật dung nhan như ngọc, ngay cả chiếc cổ mơ hồ lộ ra từ cổ áo hơi hé mở cũng vô cùng gợi cảm.
"Sao thế? Nhìn cái gì đấy?"
Giang Đình đi tới, nhẹ nhàng ấn đầu y: "Có phải uống nhiều quá bị đau đầu không?” Hạ Vân Sâm hình như đã say thật rồi, y vòng tay qua eo Giang Đình, tựa đầu vào bụng cô.
“Đình Đình... Cục cưng Đình Đình.'
"Hả? Ai da, toàn thân đều là mùi rượu này, đi tắm đi."
Hạ Vân Sâm hỏi: "Em không đi tắm sao?”
"Em tẩy trang trước đã."
Cô võ nhẹ y nói: "Nhanh nào."
Sau khi uống rượu, Hạ Vân Sâm không say làm khùng làm điên như Giang Đình, ngược lại cư xử cực kỳ ngoan ngoãn, đứng dậy đi vê phòng tắm.
Sau đó Giang Đình để Thính Sương Thính Tuyết vào để tháo phụ kiện tóc và rửa mặt, cô vừa tắm xong trước khi ra ngoài vào buổi sáng nên không cần phải tranh giành phòng tắm với Hạ Vân Sâm. Khi Hạ Vân Sâm bước ra với bộ đồ ngủ màu đỏ thẫm, đã nhìn thấy Giang Đình đang ngồi trước gương, câm một cuốn sách đọc say sưa.
Y bước tới nắm lấy vai cô hỏi: "Đang đọc gì thế?"
Giang Đình đưa cuốn sách đến trước mặt y, nói: "Tị hỏa đồ*, mẹ chuẩn bị sẵn cho á?
(*Sách chỉ "ứ ừ" đó mấy má )
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-604.html.]
Hạ Vân Sâm: '... Mẹ anh?”
Giang Đình gật đầu, kéo ngăn kéo ra: "Ở trong này nè, còn có hai cuốn nữa. Anh xem không?”
Hạ Vân Sâm liếc nhìn mấy hình người nhỏ trên giấy trắng, sau đó "thẹn thùng” liếc đi chỗ khác: "Không xem đâu."
(Trời ạ, bộ này đáng nhẽ phải tên là "Xuyên qua: Ta cầm nhâm kịch bản của nam chính" mới đúng hahahaha)
Cô cười khanh khách không ngừng, nói: "Tị hỏa đồ của thế gia các anh với tị hỏa đồ lưu hành trên thị trường đúng là không giống nhau nha, anh nhìn cái này xem, văn nhã biết mấy!"
Cô liếc nhìn dòng chữ chú thích trên hình minh họa: "Ngồi trên nến đỏ*?"
Cô nhìn y với nụ cười xấu xa: "Ngồi trên ngọn nến đỏ có nghĩa là gì vậy ạ, tiểu nhân chưa bao giờ học qua hết. Điện hạ có thể chỉ điểm cho tiểu nhân được không?”
(*Tui nghĩ nó giống như Quan Âm tọa thiên hahahaha)
Nếu người khác bảo ngồi lên ngọn nến đỏ, Hạ Vân Sâm có thể sẽ vô thức nghĩ rằng đó là ngôi chờ cho đến khi ngọn nến đỏ cháy hết mới có thể đi ngủ.
Nhưng khi lời nói ra khỏi miệng Giang Đình, y lại cảm thấy có gì đó không ổn, hơn nữa, cố tình là dòng chữ đó còn xuất hiện trên Tị hỏa đồ! Giang Đình đứng ở bên cạnh y, ngẩng đầu nhìn y: "Nói cho em biết, ngồi trên ngọn nến đỏ có ý nghĩa gì, hửm?”"
Vừa nói, cô vừa luồn tay vào trong vạt áo ngủ của Hạ Vân Sâm, đưa tay chạm vào vòng eo rắn chắc của u.
Gần như trong nháy mắt, Hạ Vân Sâm cảm giác được một luồng khô nóng từ xương cụt dâng lên, vẻ mặt trở nên căng thẳng, giọng nói khàn khàn: "Anh không biết."
Giang Đình nói: "Anh không biết? Vậy em sẽ phạt anh.”
Cô nghiêng đầu: "Anh có thấy chiếc giường lớn đó không? Em tự làm đó. Tối nay... Chúng ta thử ngồi trên nến đỏ trên chiếc giường này xem, ngồi cả đêm cũng sẽ không để ngã đâu...
Hai người ôm nhau lăn vào thế giới đỏ rực được bao phủ bởi chăn bông màu đỏ thẫm, Giang Đình giơ tay lên, Tị hỏa đồ trong tay bay ra ngoài, trong nháy mắt dập tắt ngọn nến đỏ đang cháy... Sau đó...
*xx**%
Buổi sáng đầu xuân còn hơi se lạnh nhưng hoa đào cùng với cây anh đào ngoài sân đã chen chúc vươn cành, đung đưa nụ tươi trong gió.
Trong sân khắp nơi đều đỏ rực, tràn ngập niêm vui và cát tường của tân hôn, hạ nhân lặng lẽ quét sân, không dám làm phiền người trong nhà.
Phủ Nhiếp chính vương được xây dựng lại trên nên tảng của biệt viện Hạ gia ban đầu, chính viện nơi Hạ Vân Sâm và Giang Đình sống chính xác là nơi Giang Đình từng ở qua.
Năm ngoái, khi Giang Đình còn là tham quân của Hạ gia quân, cô thường qua đêm ở đây với Hạ Vân Sâm.
Sau khi xây dựng lại, chính viện tuy có nhiều thay đổi nhưng cũng vẫn giữ được nhiều thứ lúc xưa. Trên chiếc giường king size có màn che, một chiếc chăn gấm màu đỏ thẫm được trải rộng, dưới sàn vương vãi áo ngủ màu đỏ, rèm sa buông xuống thấp, che phủ hai người đang tréo cổ ngủ trên giường.
Giang Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra, phải mất mấy giây cô mới nhận ra mình đang ở đâu.
Mấy ngày trước bọn họ đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, cô ở Bắc Nhung, Hạ Vân Sâm ở biên thành, hai người đã lâu không gặp.
Trên đường đón dâu, hai người tương đối kiềm chế, không ngủ cùng nhau, thậm chí còn nói rất ít và chưa bao giờ có cử chỉ thân mật.
Điều này khiến Giang Đình có chút không kịp phản ứng, cô thật sự đã kết hôn rôi sao?
Cô quay lại thì thấy Hạ Vân Sâm vẫn đang nhắm mắt ngủ. Nếu phải nói ai là người bận rộn và mệt mỏi nhất trong đám cưới này thì chắc chắn đó là y.
Đầu tiên, y cùng Giang Đình vê Bắc Nhung cùng cô lên ngôi, sau đó trở về biên thành trước để chuẩn bị hôn lễ, tiếp theo dẫn đoàn đón dâu đến Bắc Nhung đón tân nương, sau đó lại quay về biên thành.
Trên đường đi, y không chỉ phải lo việc tổ chức đám cưới mà hôm nay sau khi bái thiên địa xong còn phải chiêu đãi khách khứa ở bên ngoài.
Y có thể nghỉ ngơi sau khi trời tối và vào tân hồn không?
Vân Mộng Hạ Vũ
Rõ ràng là không.