Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:01
Lượt xem: 8
Cô dẫn đầu mở cửa lều nỉ bước ra ngoài, những người phía sau vội vàng đuổi theo, hét lên: "Bệ hạ! Chờ một chút!”
Giang Đình dừng một chút, quay đầu lại: Sao vậy?”
Hỷ bà vẫy khăn tay chạy tới nói: "Bệ hạ, ngài không thể cứ thế mà lên thẳng kiệu như vậy được, chẳng phải sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho bên nhà trai sao?"
Tạ Ninh xắn tay áo đi tới nói: "Tân nương tử xuất giá, anh em nhà ngoại phải cõng lên kiệu hoa. Tôi coi xem như nhà ngoại của cô rồi nhể? Lát nữa tôi công cô ha?”
Lý Trạch hừ một tiếng: "Cái cơ thể nhỏ bé của anh ấy à, hừ, đừng có mà quăng ngã sư phụ tôi đấy."
Tạ Ninh khoe cơ bắp phát triển nhờ động tác vung muôi múa chảo: "Bây giờ tôi rất khỏe rồi nhé!"
Giang Đình nhìn Thính Tuyết, Thính Sương và đám người Khổng Tiêu, ai nấy đều tỏ vẻ "Quả thực đây là phong tục của Đại Dĩnh."
Chỉ có Nhã Như nói: "Ôi trời, Đại Dĩnh kết hôn mà nhiều bước thế á. Hồi Hộc chúng tôi đơn giản lắm, nam nữ chỉ cần thích nhau, sau đó quỳ xuống bái trời đất là được, xem như là vợ chồng rồi."
Khổng Tiêu trêu chọc nhìn cô ta: "Vậy cô và Tần Quyết đã bái lạy chưa?"
Nhã Như lập tức đỏ mặt: "Tất nhiên là không!"
Tạ Ninh và Lý Trạch nhìn nhau, rồi lại nhìn Tần Quyết, ý tứ sâu xa mà "Ô" lên một tiếng.
Giang Đình thỏa hiệp nói: "Được được được, tùy anh."
Đâu tiên cô đến ngôồi trong lều nỉ chờ đợi, bên ngoài truyền đến tiếng thổi và tiếng đập, sau đó là tiếng pháo nổ lách tách, Khổng Tiêu bịt tai lại hét lớn: "Đến rồi, đến rồi!"
Mấy tộc trưởng Bắc Nhung chặn cửa, nhìn Hạ Vân Sâm đang cưỡi ngựa cao, bọn họ cảm thấy mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.
Bắc Nhung của bọn họ mấy trăm năm nay mới "lòi" ra được một nữ đế, không mở hậu cung chọn đàn ông trong các bộ tộc thì cũng thôi đi, đằng này còn gả cho một người Đại Dĩnh nữa chứ! Đã vậy người này còn là Ngọc Diện Tu La Hạ Vân Sâm, từng đánh bọn họ tan tác tả tơi sợ c.h.ế.t khiếp.
Họ không muốn, rất không muốn, hôm nay họ nhất định không thể để tên này dễ dàng cưới được nữ đế đi mang đi như vậy.
Vì vậy bọn họ đã ngăn đội đưa dâu, sử dụng hết toàn bộ vốn liếng cùng với một đoàn quân sư quạt mo Bắc Nhung sau lưng, ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác nhằm gây khó dễ cho đám người Hạ Vân Sâm.
Nhưng Hạ Vân Sâm đâu có vừa, y cũng có một sư đoàn quân sư chứ bộ.
Phía sau y có Triệu Khinh Hồng, đông đảo binh lính thân cận, trinh sát, võ tướng, còn có anh em các chi khác của Hạ gia... Chỉ tính riêng nhân số thôi cũng đã thành một thế lực đè bẹp bên Bắc Nhung rồi.
Các tộc trưởng đều là một đám lão già cục súc, không thể cạnh tranh được với nhóm người Đại Dĩnh "Quỷ kế đa đoan" được, thế là chỉ trong một khắc (15 phút) Bắc Nhung đã bại trận, buộc phải nhường đường ra với ánh mắt hung ác.
Hạ Vân Sâm là người khi gặp chuyện vui tinh thần khí thế sẽ rất sảng khoái. Y mặc cát phục, mặt mày hớn hở, càng thêm đẹp trai hơn ngày thường một chút, cũng khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn. Y đứng thẳng, hai tay nắm chặt trong tay áo, vẻ mặt căng thẳng, có chút lo lắng nhìn bên trong căn lều nỉ.
Lúc này có người hét lên: “Ra đây, ra đây!"
Mọi người hoan hô, nhìn thấy cửa lều nỉ được mở ra, Tạ Ninh cười toe toét cõng Giang Đình đi ra ngoài, theo sau là Khổng Tiêu và những người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-600.html.]
Những người trong đội danh dự lại bắt đầu chơi hết mình, mọi người đều cười và cổ vũ sôi nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh cõng Giang Đình trên lưng, vững vàng bước đi từng bước, giống như hai năm trước khi ở đầu bếp doanh, Giang Đình dẫn anh ta lên núi hái hạt phỉ và quả thông. Sau cơn mưa, đường trơn trượt, cô nắm lấy cánh tay anh ta bước đi thật vững vàng.
Tạ Ninh đi đến trước mặt Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm đưa tay đỡ Giang Đình, nhấc cô lên ngựa bên cạnh. Kiệu dừng ở ven sông, từ đây tới sông mười dặm cần phải cưỡi ngựa.
Đó là bởi vì họ cân phải diễu hành qua các con phố, đi qua đám đông với sự chúc phúc của người dân Bắc Nhung rôi mới lên kiệu.
Giang Đình thắt chặt dây cương, cát phục đã được cải tiến không hề làm trì hoãn sự tình.
Tạ Ninh đỏ hoe mắt, lau lau nước mắt: "Ngài phải đối xử thật tối với Đình Đình nhà chúng tôi đấy, nếu ngài ức h.i.ế.p cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài đâu."
Hạ Vân Sâm trịnh trọng chắp tay nói: "Xin mọi người hãy yên tâm."
Quan lễ nghi Đại Dĩnh hô lớn: "Giờ lành đã đến, tân nhân lên đường!"
Hạ Vân Sâm nhanh chóng lên ngựa, đám người Khổng Tiêu và các tướng sĩ cũng lên ngựa đi theo, cả đội chậm rãi đi vê phía bờ sông. Người dân chen chúc hai bên đường, reo hò và hét to: "Bệ hạ vạn tuết""Bách niên hảo hợp!"
Dọc đường đi, những cánh hoa rơi lả tả từ không trung hệt như một cơn mưa hoa.
Giang Đình nhếch mép cười vẫy tay với những người xung quanh, cô cầm túi tiền do hạ nhân đưa từ bên cạnh, chộp lấy một nắm đồng xu ném vào đám đông khiến mọi người tranh nhau nhặt.
Hạ Vân Sâm cũng cầm túi tiên nhưng thứ y ném không phải đồng xu mà là bạc vụn, đại nghiệp Hạ gia lớn, rất giàu có.
Giang Đình rải tiền xong, cô đưa tay ra, không khách khí nói: “Cho em một ít.
Hạ Vân Sâm mỉm cười, lấy một chiếc túi mới cho cô.
"Em chỉ cho phép anh phung phí trong ngày này thôi đấy nhé, mai mốt không được thế nữa. Sau này tiền của anh đều là của em."
Giang Đình mỉm cười nói, đôi lông mày thanh tú của cô dường như đang biểu lộ niềm hạnh phúc và vui sướng vô tận.
Hạ Vân Sâm cảm thấy trong lòng căng thẳng, ánh mắt cứ dõi theo cô, không thể rời đi được.
Y cong mắt mỉm cười, trầm giọng nói: "Vâng, vi thân tuân chỉ."
Đoàn người đi suốt một chặng đường qua đồng cỏ xanh tươi, vó ngựa giãm lên cỏ mềm, đón nắng xuân ấm áp, từng bước một về phía xa nơi hoa nở.
Đoàn đội đón dâu phải mất bốn ngày, cứ đi một chút thì dừng một chút diễn tấu mới vượt qua biên giới, khiêng kiệu hoa vào biên thành.
Từ khi qua sông, Giang Đình từ cưỡi ngựa chuyển sang ngồi kiệu, người khiêng kiệu đều là binh sĩ cường hãn của Hạ gia quân, mười sáu người thay nhau thay phiên nhau, dù đã khiêng bốn ngày rồi nhưng tinh thân vẫn rất phấn chấn.
Lúc đầu, Giang Đình ngồi trên ghế kiệu, cô vẫn có thể thò đầu ra ngoài, nhìn phong cảnh dọc đường và trò chuyện với Khổng Tiêu, Tạ Ninh và những người khác.
Sau khi kiệu vượt qua biên giới, rất nhiều người tự nhiên xuất hiện ở ven đường để chào đón, hơn nữa tục lệ kết hôn ở Đại Dĩnh là tân nương không được cởi khăn trùm đầu trước khi vào phòng tân hôn, Giang Đình suy nghĩ một chút, cảm thấy sẽ phiền toái, hay là cô vẫn nên trốn trong xe thì hơn.