Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 598
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:44:58
Lượt xem: 6
Hạ Vân Sâm sao có thể rống to ở nơi đông người như này được, chỉ có thể cúi xuống và ghé sát vào tai Giang Đình, chẳng qua đúng lúc này Giang Đình lại quay người, thế là hai chiếc mặt nạ va vào nhau.
"AI" Mặt Giang Đình bị cấn đau đến phải la lên.
Lúc này, cô phát hiện chiếc mặt nạ trên mặt mình vậy mà nứt rồi...
Cũng không biết chiếc mặt nạ này làm quá thô sơ hay là thời gian lâu rồi xuống cấp nữa, tóm lại là khi Hạ Vân Sâm va vào nó đã vỡ ra thành nhiều mảnh, sau đó từ từ tuột khỏi mặt cô.
Giang Đình phản ứng ngay lập tức, đưa tay che mặt nhưng những người bên cạnh còn nhanh hơn cô, lập tức nhận ra cô và hét lên: “A a a, là bệ hạ kìat "Bệ hại! Bệ hạ tới đây khiêu vũt"”
"Bệ hạII!"
Giang Đình cả kinh, cơ thể run lên, cũng mặc kệ Hạ Vân Sâm mà quay người bỏ chạy.
Dân chúng cuông nhiệt lao qua Hạ Vân Sâm mà không thèm nhìn y, họ đuổi theo Giang Đình cho đến khi Giang Đình trốn vào trong vương đình.
Về phần "thủ phạm" Hạ Vân Sâm, y sờ sờ trên mặt mặt nạ, không khỏi bật cười.
*x**
Sau khi lên ngôi, Giang Đình bắt đầu học cách trở thành một vị đế vương tốt.
Sau đó...
Cô mệt mỏi hai ngày liền.
May mà chính quyền Bắc Nhung không phức tạp như Đại Dĩnh, mỗi một bộ tộc Bắc Nhung được xem như là một "tiểu bang" vậy, bọn họ có thể tự quản lý tốt tộc của mình. Trong vương đình chỉ cần lập kế hoạch tổng thể và kiểm soát vĩ mô nữa là được rồi.
Giang Đình quyết định giao tất cả những công việc đó cho các đại thần, còn cô thì chỉ ra quyết định cho những việc quan trọng thôi.
Chỉ cần cô đưa ra quyết định đúng đắn, cô chính là một vị đế vương tốt!
Sau lễ đăng cơ, họ ở lại Bắc Nhung thêm một tháng nữa, được coi là mùa xuân của Bắc Nhung.
Tuyết đọng đã tan thành nước, núi non đồng ruộng xanh tươi, cũng đã đến lúc phải dời đô.
Nói là dời đô cho chanh sả chứ thực chất cũng không khác việc chuyển nhà là mấy, bởi vì bọn họ cũng không có đồ đạc gì nhiều, mọi người chỉ dỡ những chiếc lầu nỉ xuống, đóng gói và rời đi là xong.
Giang Đình và những người khác không có nhiều hành lý nên chỉ cuộn hành lý lại rồi ném lên xe ngựa.
Kết quả, đoàn di cư hùng mạnh về phía Nam chỉ mất ba ngày để đến được vị trí đô thành đã chọn, nơi này gân biên giới và chỉ cách biên thành hai đến ba trăm dặm, cưỡi ngựa 1-2 ngày là có thể tới nơi rồi.
Mọi người bắt đầu lên núi chặt cây làm nhà, còn có người tận tâm chịu trách nhiệm xây dựng cung điện.
Vài ngày sau khi Giang Đình và những người khác đến đô thành mới, một đội ngũ dài từ biên thành đến.
Những người này cưỡi xe ngựa, khiêng gánh, đều ăn mặc vui vẻ, xe ngựa và gánh nặng cũng treo lụa đỏ, hiển nhiên là đến để đưa sính lễ.
Bà mối nổi tiếng nhất biên thành cùng mấy các thím lớn tuổi nhất Hạ gia cười đến không thấy tổ quốc đâu, vui vẻ vây quanh Giang Đình khen ngợi cô. Giang Đình liếc nhìn Hạ Vân Sâm, người đang tỏ ra vô tội.
"Đợi một chút..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-598.html.]
Giang Đình cắt ngang những lời chúc phúc tràn giang đại hải của họ: "Không phải đã nói mọi việc đều giản lược, không cần đưa sính lễ qua sao?"
Cô cảm thấy việc kết hôn ở thời đại này quá phiền phức, nếu thật sự phải theo "quy trình truyên thống" thì cô sẽ mệt c.h.ế.t mất. Cô có mệt hay không thì không biết, nhưng rất có thể tình yêu cô dành cho Hạ Vân Sâm sẽ giảm đi một chút...
Bởi vì cô phiền, sợ rắc rối nhất.
Bà mối mỉm cười nói: "Bệ hạ, chuyện này không có mâu thuẫn gì cả."
Giang Đình nhướng mày: "Nói như thế nào?"
"Nhà trai tặng sinh lễ cho nhà gái càng nhiều thì đại biểu càng xem trọng mặt mũi nhà gái, coi trọng nàng dâu tương lai. Hay nói cách khác nghĩa là Hạ phu nhân bọn họ xót ngài đấy."
Giang Đình gật đầu: "Ta biết, nhưng chẳng phải ta còn phải chuẩn bị của hồi môn sao?"
Chủ yếu là vì cô cô không thể lấy ra được gì cả.
Kho bạc của Bắc Nhung còn "sạch" hơn cả cái mặt của cô nữa đó trời, kho bạc riêng của cô cũng không băng số lẻ tài sản của Hạ gia, cô lấy của hồi môn ở đâu ra?
Lúc này Hạ Vân Sâm đi tới nói: 'Em hiểu lầm rồi."
Giang Đình nhìn y: "Hiểu lâm cái gì?"
Hạ Vân Sâm liếc nhìn mấy cái rương đồ, ấm áp nói: 'Là anh mời bọn họ tới, em muốn đơn giản nhưng anh lại muốn cho anh tất cả của anh, Em chỉ cần tiếp nhận không cần phải làm gì hết, sau đó cùng anh về Hạ gia là được. Bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi." Y cũng không thể bởi vì Giang Đình là người của dị giới mà từ bỏ hết tất cả quy củ thời đại này của mình. Gianh Đình muốn đơn giản vì cô sợ phiền, còn y thì không, y muốn Giang Đình nở mày nở mặt gả vào Hạ gia.
Tổ chức tốt lễ cưới chính là sự tôn trọng mà người đàn ông nên dành cho người phụ nữ.
Giang Đình suy nghĩ vê những gì y nói: "Ý của anh là, khi kết hôn em chỉ cần lết cái thân này đi là được rồi?"
Hạ Vân Sâm sờ đầu cô nói: "Ừ”"
Giang Đình kéo tay áo y kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nhưng có một vấn đề."
"Cái gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh cho em nhiều sinh lễ như vậy mà em lại không cho anh cái gì, có phải là lợi dụng anh quá rồi không? Em cảm thấy rất xấu hổ đó."
Hạ Vân Sâm cười nói: 'Em mà còn biết xấu hổ cơ á?"
"ý anh là sao hả? Lại khịa em nữa đúng không?”
Hạ Vân Sâm vội vàng sửa lời: "Khụ, ý anh là em đừng nghĩ như vậy. Nếu không có em thì biên quan làm sao có được cuộc sống yên ổn như hôm nay. Đây chính là điêu mà tổ tiên Hạ gia mong muốn nhất, sao không thể tính là của hồi môn tốt nhất được chứ đúng không?”
Giang Đình nghe vậy liên thoải mái nói: "Thật sự không có người cười nhạo em hả?"
'Ai dám cười nhạo em?”
Hạ Vân Sâm nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bà mối và những người ở đằng xa, sau đó quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, không phải em nói anh là ở rể à?"
Nếu Hạ Vân Sâm đã nói như vậy, Giang Đình sẽ mặt dày không chuẩn bị của hồi môn.
Vả lại, những gì Hạ Vân Sâm nói quả thực có lý, cô và y hiện tại lần lượt đại diện cho Bắc Nhung và Đại Dĩnh, cuộc hôn nhân của họ không chỉ là cuộc hôn nhân của tình nhân mà còn là cuộc hôn nhân chính trị.
Vì vậy, chỉ cân từ nay hai nước có tình hữu nghị, hòa hợp, bách tính sống và làm việc trong hòa bình, mãn nguyện thì từ nay sẽ là một cuộc hồn nhân đáng được mọi người chúc phúc, làm gì có ai dám cười cô không có của hồi môn nữa?