Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 597
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:44:56
Lượt xem: 5
Hàng trăm năm trước, tổ tiên Bắc Nhung không còn cách nào khác ngoài việc phát triển mạnh mẽ ở vùng đất lạnh lẽo này, nếu muốn đi về phía Nam, họ sẽ bị quân đội Đại Dĩnh đánh đuổi trở vê.
Nhưng bây giờ, họ có cơ hội di chuyển về phía Nam, Bắc Nhung và Đại Dĩnh đã kết thông gia, Nhiếp chính vương của Đại Dĩnh đã trở thành hoàng phu của Bắc Nhung. Sau lễ đăng cơ, bọn họ sẽ dời đô đến một nơi ấm áp và dễ sống hơn ở phía Nam, tất cả các bộ tộc nào đồng ý thì đều có thể theo xuôi Nam.
Lễ đăng cơ này, ngoại trừ các tộc trưởng và quý tộc được vương đình mời đến, được cung cấp chỗ ở, những người còn lại đều phải tự mình giải quyết.
Nhưng không ai phàn nàn, họ dựng trại trên bãi tuyết, tự cung tự túc, thậm chí còn tổ chức tiệc lửa trại vào đêm trước lễ đăng cơ.
Mọi người từ các bộ tộc khác nhau tụ tập cùng nhau uống rượu, hát những bài hát cổ xưa và nắm tay nhau nhảy múa quanh đống lửa để cầu nguyện.
Họ câu nguyện cho Bắc Nhung và thân nữ. Họ cầu nguyện rằng Bắc Nhung sẽ thịnh vượng, người dân sẽ an cư lạc nghiệp, cầu nguyện cho thân nữ đại nhân cả đời suôn sẻ, lãnh đạo bọn họ đến cuộc sống mà họ mơ ước.
*x**
Sau một đêm triền miên, kích tình cũng đã nguôi ngoai, Hạ Vân Sâm và Giang Đình sáng sớm đã đi đến tế đàn.
Trước đây khả hãn và thần nữ là hai người khác nhau, tế đàn là dùng cho thân nữ. Mỗi lần làm lễ tế đều có rất nhiều dân chúng đến bái lạy, bọn họ thành kính và nhiệt tình quỳ lạy, cùng thân nữ cầu nguyện với trời xanh. Nhưng bọn họ lại không hề nhiệt tình như vậy đối với việc luân chuyển khả hãn, dù sao theo như lời Giang Đình nói thì khả hãn giống như một "công ty gia đình' hơn.
Khi mặt trời chậm rãi leo lên đỉnh núi xa xa, Giang Đình đứng trên đài cao của cung điện bằng đá, nhìn người phía dưới như thủy triều, nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh buổi sáng rồi nói: "Nhanh như vậy đã đến ngày này rồi."
Hạ Vân Sâm đứng chắp tay nói: "Sẵn sàng chưa?”
Giang Đình cười lớn: "Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, đi thôi!"
Cô cầm vương trượng tượng trưng cho sức mạnh thần thánh của thân nữ, mặc trang phục truyên thống của Bắc Nhung để hiến tế, trên đầu cô đội chiếc lông đuôi chim trí dài màu vàng rực rỡ, cổ đeo những chuỗi vòng bằng đá quý, mặt mày thì vẽ đây đồ đằng sặc sỡ. Giống như một vị thân Bắc Nhung thực sự, chậm rãi bước xuống bục cao và tiến vê phía trước dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ binh Bắc Nhung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên tế đàn bày những con heo, bò, dê mới mổ để hiến tế, sừng của trâu bò và dê được buộc bằng vải đỏ, trên đĩa lớn bên cạnh bày các loại trái cây và thức ăn.
Bọn họ dâng những món ăn ngon nhất để thể hiện lòng thành của mình với các vị thần.
Khi Giang Đình từ từ đến gần, thị vệ ở phía trước đã mở đường, mọi người lần lượt lùi lại chủ động nhường đường cho cô, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt phấn khích và nóng bỏng khi cô đi ngang qua.
Giang Đình bước lên tế đàn, dựa theo nghi lễ truyên thống của Bắc Nhung tế tự các vị thân trời đất, toàn bộ người Bắc Nhung đều quỳ xuống bái lạy, vùi đầu vào lòng bàn tay, cúi mình xuống đất, miệng thâm cầu nguyện. Nhìn thoáng qua, khung cảnh vô cùng hoành tráng và tráng lệ.
Triệu Khinh Hồng và những người khác quan sát bên ngoài, tất cả người Đại Dĩnh không khỏi hưng phấn trong lòng, có cảm giác muốn cùng nhau quỳ xuống bái lạy.
Đôi khi, tế tự không phải là hoàn toàn ngu dốt và mê muội, nó còn có thể mang lại chỗ dựa tinh thân cho những người Bắc Nhung này, giúp Giang Đình thống nhất đất nước.
Ánh mắt Hạ Vân Sâm rơi vào người trên tế đàn, nhìn từng động tác của Giang Đình, y không khỏi khẽ mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-597.html.]
Y rất tự hào vê Giang Đình, từ lâu y đã biết Giang Đình của y tuyệt đối không phải là vật trong ao.
Tạ Ninh và những người khác đều vô cùng phấn khích, mắt rưng rưng nhìn về phía trước.
Khi nghi lễ hiến tế kết thúc, Giang Đình đứng thẳng, liếc nhìn họ, mỉm cười với họ rồi câm vương trượng bước ra khỏi tế đàn.
Tất cả các tộc trưởng và các quan đại thân đều đi theo cô, còn dân chúng thì theo sát phía sau các quan đại thần. Họ theo bước chân của Giang Đình đến vương đình, tiến vào chính điện, sau đó nhìn Giang Đình bước lên biểu tượng tượng trưng của cho quyên lực và địa vị của vương đình.
Vì Bắc Nhung chưa bao giờ tổ chức lễ đăng cơ nên Giang Đình quyết định giản lược tất cả mọi chuyện, sau khi cô lên ngôi, mọi người đều quỳ xuống và hô to "Vạn tuế”.
Lân này bọn họ quỳ lạy không còn là trời đất và thân linh nữa, mà là đế vương của bọn họ: Vị đế vương Bắc Nhung đầu tiên của bọn họ.
Giang Đình chỉ nói vài lời động viên đơn giản đã chuẩn bị từ trước, khích lệ mọi người sau này hãy đoàn kết với nhau, cùng nhau xây dựng Bắc Nhung ngày càng tốt đẹp hơn.
Dân chúng bên dưới gật đầu liên tục, nghiễm nhiên xem những lời cô nói như thánh chỉ mà ghi nhớ trong lòng.
Sau khi cả hai nghi lễ kết thúc, kế tiếp là đêm lễ hội chè chén say sưa.
Bắc Nhung nằm ở phía Bắc, ngày trong mùa đông rất ngắn, sau khi mọi người ra khỏi vương đình thì trời cũng đã gần tối.
Những đống lửa lớn được đốt lên, vô số trâu bò và dê được chế biến thành nhiều món ngon khác nhau để phục vụ, còn người dân thì uống rượu, ca hát và nhảy múa.
Tạ Ninh và những người khác không thể cưỡng lại lời mời nồng nhiệt của binh lính Bắc Nhung, bị kéo đến tham gia điệu nhảy lửa trại.
Giang Đình cười nói: “Nào, chúng ta cũng đi khiêu vũ đi." Hạ Vân Sâm do dự, Giang Đình đã đưa tay về phía y: "Đi thôi."
Cô suy nghĩ một lúc, chợt lấy ra hai chiếc mặt nạ có mặt xanh nanh vàng tóc trắng ở bên cạnh, cười cười: "Nếu anh ngại thì đeo cái này lên đi, sẽ không ai nhận ra anh đâu. Đây là mặt nạ xua đuổi ma quỷ, đeo nó để múa có nghĩa là xua đuổi tà ác."
Hạ Vân Sâm nhìn thấy trên sân có rất nhiều người đeo mặt nạ, liền nhận lấy: "Nhưng anh không biết khiêu vũ."
Giang Đình đeo mặt nạ vào: 'Mặc kệ có biết hay không, cứ mò mẫm nhảy lung tung là được rồi. Đi nào anh yêu!"
Nói xong, cô nắm lấy tay áo Hạ Vân Sâm, hai người lao vào đám đông.
Mọi người đều võ tay, ca hát và quây quần quanh đống lửa, thậm chí có người còn cầm trống bấy lên bắt đầu võ tay, nhịp điệu tanh tách khiến không khí trong sân càng thêm sôi động. Giang Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Vân Sâm, quay đầu lại, nhìn y bằng đôi mắt sáng ngời qua hai lỗ trên mặt nạ.
“Hạ Vân Sâm, anh vui không?”
"Vui.'
“Nói to lên nào, em không nghe rõ.'