Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 596
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:44:54
Lượt xem: 11
Hạ Vân Sâm cau mày: “Anh còn chưa tắm”
"Cũng từng bò qua đống xác c.h.ế.t rồi mà, quan tâm nhiều thế làm gì. Hiện giờ chúng ta cũng được coi như là có quyền có thế, không phải là đám thô lỗ trong quân doanh không ai chăm sóc nữa. Nhỡ đâu có bẩn thì lại bảo hạ nhân thay vỏ chăn thôi."
Giang Đình nói, nằm ngửa, dang hai tay ra: "Nào nào, mau đến ôm em đi."
Hạ Vân Sâm chỉ do dự một lát liền thỏa hiệp. Y cởi áo khoác và giày rồi leo lên giường, ôm cô, xoay nửa người cô, lăn lộn trên chăn.
Giang Đình cười nói: 'Cái giường này lớn thật, bây giờ sẽ không cản trở anh phát huy nữa nhểt"
Cô đảo mắt, cười xấu xa: "Tường dày như vậy, chắc chắn cách âm rất tốt, bây giờ anh sẽ không sợ mà bịt miệng em giữa chừng nữa đâu ha.'
Hạ Vân Sâm: ....'
Y xoa đầu cô nói: "Sao đầu em toàn những thứ này thế?"
"Em nhàm chán, em rảnh rỗi. Nếu không nghĩ đến anh thì em phải nghĩ đến cái gì đây?
Giang Đình xoay người nằm trên giường, chống tay lên gối nói: "Hạ Vân Sâm."
"m2?"
"Em thực sự sẽ lên ngôi."
"Ừm"
"Có chút không thể tin nổi."
Khoảng cách cô xuyên qua tưởng như mới chỉ chớp mắt, vậy mà đã là hai năm trôi qua rồi.
Mà Hạ Vân Sâm cũng hai mươi bốn tuổi. Trong tiểu thuyết gốc, năm nay y sẽ c.h.ế.t một cách bi thảm. Nhưng hiện giờ, y vẫn nằm bên cạnh cô và sẽ ở bên cô đến hết cuộc đời.
Cô thực sự đã thay đổi số phận của một người, thậm chí còn thay đổi số phận của mọi người trong cuốn sách này.
'Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xưng vương hết."
Hạ Vân Sâm vuốt tóc cô nói: "Trước khi gặp em, anh còn tưởng mình sẽ c.h.ế.t trên chiến trường trước khi ba mươi tuổi."
Giang Đình cụp mắt xuống, đè nén cảm giác chua xót trong lòng, đột nhiên ôm lấy cánh tay y nói: "Đừng nói đến cái c.h.ế.t hay cái c.h.ế.t nữa, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ đi."
Khi Hạ Vân Sâm ở cùng cô, y luôn nghe cô nói chuyện không ngừng nghị, vì vậy y ấm áp nói: "Có chuyện gì vui vẻ sao?”
Giang Đình cười nói: “Có chứ, chúng †a tâm sự chuyện kết hôn đi."
Cô xoay người ngôi dậy, bắt tréo chân, duỗi một ngón tay ra nói: "Anh muốn cưới em phải không?"
Hạ Vân Sâm: "... Còn phải hỏi à!"
"Được rồi, vậy ba điều quy ước."
"... Em nói đi."
Giang Đình lắc lắc ngón tay nói: "Đầu tiên, em không muốn đội mũ phượng khăn quàng vai, trông phiên phức lắm, em muốn thứ gì đó đơn giản một tí, chủ yếu là em không muốn đội khăn trùm đầu. Đây là đám cưới của em mà, trong ngày trọng đại mà bắt em đội mảnh vải lên đầu che kín tầm mắt chẳng thấy được gì hết thì còn ý nghĩa gì nữa chứ."
Hạ Vân Sâm cười nói: Được, nghe em.
Cho dù Giang Đình có muốn mặc nam trang cũng không sao, chỉ cần y không đội mũ phượng khăn quàng vai là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-596.html.]
Giang Đình nói thêm: "Thứ hai, sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ không đổi giọng gọi tướng công hay phu quân gì đó đâu, sến sẩm lắm. Nếu như anh muốn nghe, chỉ có thể tự mình tưởng tượng.
".. Được."
"Thứ ba, anh không được nạp thiếp, cũng không được có con với người phụ nữ khác. Anh cũng biết con người em hẹp hòi và tàn nhẫn như thế nào mà, em không đảm bảo anh có thể sống phần đời còn lại như thái giám đâu nha.
Nói đến đây, cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng có thể lên tiếng rồi, y tự bào chữa nói: "Em nghĩ nhiều rồi."
Giang Đình liếc y: "Sao lại suy nghĩ nhiều?" "Ngay cả anh mà em còn... Sao anh có thể nạp thiếp được hả... Hơn nữa, anh đã nói không thích trẻ con mà, nếu cần người thừa kế thì cứ nhận nuôi một vài đứa vậy.
Giang Đình đưa tay ấn vào n.g.ự.c y, giả vờ bóp cổ anh: "Giỏi lắm, anh đây là đang đá xéo em dục câu bất mãn đúng không? Sao anh không nói bản thân mình không được đi.'
Hạ Vân Sâm: ....'
Thế méo nào vấn đề lại quay sang "được hay không" rồi hả? Đàn ông có thể nói không được sao? Quan trọng là y rất được là đằng khác đó!!!
Thể chất của Giang Đình khác hẳn người thường, sao có thể trách y được?
Giang Đình bỗng nhiên nói: "3 điều quy ước không đủ, em phải lập 4 điều. Không được cà khịa em. Hiến pháp tạm thời 5 điều, không được... Á... Không được... Ưm..." Hạ Vân Sâm thở hổn hển, cắn môi cô một cái, dùng tay chân giữ chặt cô, khiến cô không thể cử động. Cuối cùng y cũng tìm được cơ hội phản kháng.
"Anh cũng muốn lập 3 điều quy ước."
Giang Đình hét lên: "Anh muốn làm phản hả!"
Hạ Vân Sâm đè cô, chóp mũi gân như chạm vào mũi cô: "Điều 1: Phải đặt anh trước con dân và bạn bè của em."
Giang Đình trợn mắt, hừ một tiếng: "Được."
"Điêu 2: Không cho phép nói anh không được.'
Giang Đình cười khúc khích: “Được được, em không nói, tuyệt đối không nói.'
Hạ Vân Sâm đưa tay nhéo mũi cô: "Anh nói phải."
Giang Đình cũng không phản kháng, ngoài miệng thì âm ï: "Anh như này là bá chủ độc tài, bá chủ độc tài đó biết không...
Hạ Vân Sâm cười khẩy một tiếng, sau đó buông tay ra, nhanh chóng cúi đầu mút lấy môi cô. Răng môi quấn quít, cảm giác quen thuộc lập tức ập tới cuốn lấy hai người rơi vào trong đó.
Cho đến khi môi Giang Đình đỏ bừng sau nụ hôn và cô chỉ nhìn chằm chằm vào y không tiếp tục ồn ào nữa, lúc này Hạ Vân Sâm mới thoả mãn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Y cúi đầu xuống, kê sát mặt cô và nói:
"Điều thứ 3 của hiến pháp tạm thời...
"Còn có điều thứ 3 á?"
Giang Đình nói xong lời này, lại nghĩ tới hiến pháp 5 điều tạm thời của mình, chỉ có thể cười ngượng một tiếng: "Vậy anh nói tiếp đi."
Hạ Vân Sâm khẽ cười, chậm rãi nói: "Điêu thứ 3 chính là: Cả đời này em chỉ có thể yêu một mình anh thôi." *xx**
Bắc Nhung có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, ban ngày vẫn có chút nắng ấm nhưng đến đêm lại chuyển sang trạng thái gió lạnh gào thét và tuyết rơi dày đặc.
Những hạ nhân của vương đình từ sáng sớm đã thức dậy vội vã chạy tới chạy lui để xúc tuyết, dọn sạch sẽ vương đình từ trong ra ngoài để đảm bảo người ta không bị trượt chân khi giãm phải.
Rất đông dân chúng tụ tập bên ngoài, có người rúc vào góc tường, thậm chí có người còn mang theo lều của mình để ngủ dưới tuyết.
Bọn họ đều là những người từ mười lăm bộ tộc khác đến vương đình để tham gia lễ đăng cơ, trong số những người này có một số được các tộc trưởng cử đi, cũng có một số tự nguyện bôn ba mấy ngày. Họ vượt núi, băng qua cánh đồng tuyết chỉ để chứng kiến sự ra đời của nữ hoàng đế đầu tiên của Bắc Nhung.
Đây nhất định sẽ là một ngày được ghi vào lịch sử Bắc Nhung, từ nay về sau, khả hãn sẽ không còn tồn tại nữa thay vào đó là nữ đế, và Bắc Nhung cũng sẽ trở thành một triều đại hùng mạnh như Đại Dĩnh.