Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 595
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:55:04
Lượt xem: 7
Đi thêm bốn năm ngày nữa, cuối cùng đoàn người cũng đến được vương đình.
Người dân Bắc Nhung háo hức chờ đợi sự trở lại của đại quân, bởi vì khi quân Bắc Nhung được triệu tập khẩn cấp rời khỏi Bắc Nhung để tiến vê kinh thành, nhiều người sợ rằng đó là một cái bẫy, Giang Đình đang cố tình để cho đại quân Bắc Nhung trở về kinh thành chịu chết.
Cũng may bây giờ đại quân toàn thắng trở về, hai nước cũng đã kết thành quan hệ thông gia, thân nữ của họ thậm chí còn "bắt cóc" Nhiếp chính vương Đại Dĩnh về, điều này sao có thể không khiến người ta yên tâm? Làm sao lại không đáng ăn mừng?
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa khéo thời tiết ấm hơn một chút, người dân Bắc Nhung vốn ẩn náu trong lều nỉ và chòi gỗ suốt mùa đông đã chạy ra cánh đồng tuyết đón đại quân trở vê.
Trên tay họ cầm nhiều loại hoa khô, trái cây sấy khô, đồ uống và những món đồ nhỏ thủ công độc đáo của Bắc Nhung được buộc bằng những dải vải sặc sỡ giống như nút thắt của Trung Quốc, tượng trưng cho sự may mắn.
Xe ngựa tiến vào bộ tộc dưới sự hộ tống của các tướng sĩ, người dân chạy theo xe ngựa và đại quân, ném những gì có trong tay mình.
Binh lính Bắc Nhung nhận được rượu gạo không rõ là ai nhét cho, xách trên tay thịt khô và trái cây, đội hoa khô lên đầu, người nào người nấy đều cười rạng rỡ.
Đã lâu lắm rồi quân Bắc Nhung của họ mới thắng lợi trở về.
Mặc dù Giang Đình không ở kinh thành trong vài tháng qua nhưng trước khi đi cô đã đặc biệt sắp xếp các tướng sĩ Hạ gia quân đóng đô ở đây giúp đỡ người dân địa phương sửa chữa nhà gỗ, khám bệnh, v. v. Sự ghẻ lạnh và hận thù dần dân trở nên hài hòa.
Điều này cũng khiến người dân Bắc Nhung không hề có chút phản đối cuộc hôn nhân với Đại Dĩnh, thậm chí sau khi Hạ gia quân và người Hồi Hộc rời đi, bọn họ còn có chút không nỡ.
Giang Đình nhìn thấy tình hình "khốc liệt" bên ngoài, im lặng đóng chặt cửa sổ xe lại, nhỏ giọng nói: "Đừng thò đầu ra, nếu không sẽ bị vò rượu đập vào đầu đấy."
Hạ Vân Sâm cười nói: “Đây là con dân của em sao?”
Giang Đình hắng giọng: "Khụ, sao hửm? Có phải bọn họ nhiệt tình và phóng khoáng hơn người của Đại Dĩnh một chút không?"
"Ừm" Giang Đình nói: “Thật ra dù là người Đại Dĩnh hay người Bắc Nhung thì phần lớn đều rất mộc mạc giản dị, dù ở đâu cũng luôn có người xấu."
Cô đưa tay nắm lấy tay Hạ Vân Sâm, đặt lên đầu gối cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay y nói: "Nếu anh thấy khó chịu thì cứ yên tâm dựa vào người em. Chờ chuyện Bắc Nhung giải quyết xong, chúng ta sẽ trở về biên thành kết hôn."
Cô lo lắng Hạ Vân Sâm còn có bóng ma tâm lý đối với Bắc Nhung, dù sao cha và đại ca của y đều c.h.ế.t dưới tay người Bắc Nhung mà, tuy những kẻ đao phủ trực tiếp kia đã được xử lý, y đã báo thù rửa hận được rồi. Nhưng trong lòng y liệu còn thù hận đối với dân tộc Bắc Nhung hay không, Giang Đình không dám khẳng định chính xác.
Vì vậy, cô quyết định quay lại biên thành kết hôn, để không làm Hạ Vân Sâm khó chịu.
Bên ngoài xe ngựa mờ mịt có rất nhiều tiếng ồn ào, dân chúng và binh lính có vẻ bắt đầu hưng phấn lên, họ reo hò rằng tối nay sẽ g.i.ế.c trâu bò để làm tiệc, sau đó tổ chức ca hát nhảy múa ăn mừng.
So với bên ngoài, cỗ xe có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Hạ Vân Sâm không nói gì, đúng như Giang Đình vừa nói, y chậm rãi nghiêng người, tựa đầu vào vai cô.
Giang Đình nhanh chóng di chuyển để y thoải mái hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-595.html.]
Cô vòng tay ôm lấy y, giơ tay còn lại chạm vào mặt y, đau lòng nói: "Biết vậy thì em bảo anh ở lại biên thành rồi, không cần cùng em trở vê."
Hạ Vân Sâm lắc đầu, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Mọi chuyện đã qua rồi."
Y đã trả được đại thù của cha và đại ca, cũng nên từ từ bước ra khỏi quá khứ rồi.
Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Giang Đình, nghiêm túc nói: "Hơn nữa em đang ở Bắc Nhung."
Bởi vì em đang ở Bắc Nhung...
Giang Đình nghe vậy, trong lòng liên mềm nhữn, vừa chua xót vừa căng trướng. Cô nhanh chóng ôm chặt lấy người yêu của mình, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Được rồi được rồi, anh ngoan nhất! Em yêu anh nhất, không khóc không khóc nhat"
Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngồi thẳng dậy, thấp giọng nói: "Ai khóc hả?"
Y mở cửa sổ nhìn xem, thấy xe ngựa đã sắp ra khỏi vương đình, người cũng không còn đi theo nữa.
"Vương đình này...'
Thấy y ngập ngừng không nói, Giang Đình tiếp lời: "Có phải rất tệ không? Cứ như một khu vực rìa thành thị và nông thôn kết hợp vậy."
Hạ Vân Sâm: ....' Giang Đình gọn gàng nhảy ra khỏi xe ngựa: "Nhưng không sao đâu, chúng ta sắp dời đô rồi. Nơi này là Khố Liệt Hãn đã từng ở qua, em còn ngại bẩn đấy."
Đám người Tạ Ninh cuối cùng xấu hổ mà chen lấn ra khỏi đám người nhiệt tình, Lý Trạch thậm chí còn sờ mặt bản thân, hét lên: "Trời má, lần trước tới Bắc Nhung sao lại không phát hiện ra thế nhời Con gái Bắc Nhung siêu nhiệt tình luôn, vừa nhìn thấy tôi đã lao đến tặng cho tôi một nụ hôn trên mặt rồi."
Tạ Ninh chán ghét nhìn anh ta: 'Sao bà thím bên cạnh không hôn anh hả? Tôi cảm thấy anh được các bà thím yêu thích chào đón hơn đấy!"
Lý Trạch giơ nắm đ.ấ.m lên như muốn đánh Tạ Ninh: "Cmn, anh muốn ăn đòn đúng không.
Khổng Tiêu nhanh chóng bước tới để khuyên can: "Khụ khụ, mấy anh bình tính giùm cái. Đây là cửa vào vương đình đấy, hãy nhớ các anh đang đại diện hình ảnh cho thân nữ đó nha."
Hai người nghe vậy lập tức im lặng như gà, ngoan ngoãn đi theo Giang Đình.
Giang Đình cười nói: "Chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, buổi tối ăn một bữa Bắc Nhung đích thực."
Cô tự nhiên nắm tay Hạ Vân Sâm, hai người không coi ai ra gì mà đi phía trước, có Thính Sương Thính Tuyết theo sát phía sau, Triệu Khinh Hồng và Khổng Tiêu cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, song thực tế là hai người này đi sát nhau còn thỉnh thoảng chạm vai nhau nữa.
Chỉ có Lý Trạch và Tạ Ninh là hai người ngứa mắt đối phương, vừa đi vừa trừng mắt nhìn nhau.
Một nhóm người tiến vào cung điện bằng đá của vương đình, mỗi người chọn một phòng, Giang Đình chọn một phòng khách chưa từng có người ở trước đó, tuy không sang trọng bằng chính điện nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp.
Thính Sương và Thính Tuyết bận rộn ra ngoài dọn dẹp phòng cùng với những hạ nhân ban đầu trong vương đình, sau đó lặng lẽ rời đi.
Giang Đình cởi áo khoác và giày, không hề có chút hình tượng nào mà ném mình lên giường, ngoắc ngoắc ngón tay không chút cám dỗ: "Đến đây nào, chúng ta cùng nằm một lát."