Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 593
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:55:01
Lượt xem: 5
Giang Đình kéo kéo cái mũ, mỉm cười nói: "Tay nghê làm mũ của mẹ thật sự rất tốt."
Trên đường từ kinh thành đến biên thành, các nữ quyến của Hạ gia rảnh rỗi không có gì làm nên đã may vá thêu thùa để g.i.ế.c thời gian. Hạ phu nhân và các thím, chị dâu đêu may cho Giang Đình rất nhiêu quần áo mũ giày mới.
Bọn họ xót Giang Đình ở trong quân doanh vẫn luôn ăn mặc như đàn ông, bây giờ thân phận của cô đã bại lộ, đương nhiên các trưởng bối muốn làm thêm nhiều quân áo cho con gái nhà mình rồi.
Hạ lão phu nhân còn phái hai nha hoàn của bà đến hầu hạ Giang Đình, còn cho cô thêm một ít đồ đạc chất lên xe ngựa để cô đưa về Bắc Nhung.
Giang Đình bây giờ thật sự coi Hạ gia như người thân của mình, kiếp trước hay kiếp này cô đêu không có người thân, chính Hạ gia đã khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Hạ Vân Sâm đội mũ và đeo găng tay cho cô, sau đó lấy một chiếc lọ nhỏ bôi cao Ngọc Dung lên người cô.
Giang Đình ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt y, chống tay lên đầu gối nhìn lên.
Hạ Vân Sâm nhúng ngón tay vào một ít mỡ cao rồi lấy ra, cúi xuống định bôi, thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì trong lòng ngứa ngáy, tay còn lại chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô, áp mặt y vào đó và cọ xát chóp mũi mình vào mũi cô.
Giang Đình nhăn mũi: “Có chút ngứa.'
Hạ Vân Sâm kéo ra, phết cao Ngọc Dung lên mặt cô: "Anh tưởng em thích cái này.'
Nhưng Giang Đình thích dụi đầu vào cổ y, đẩy lên đẩy xuống như một con cún con hơn, cô còn dùng mũi xoa xoa một bên mặt y làm cho y ngứa ngáy chỉ có thể nhịn xuống, nếu y mà tránh né thì cô càng "hăng say" hơn nữa.
Sau khi thoa cao Ngọc Dung xong, y câm khăn choàng lên người cô, sau đó cúi đâu hôn lên môi cô: "Đi đi, bọn người Tạ Ninh đang đợi.
Giang Đình duỗi người, hài lòng nói: "Trên xe ngựa quanh quẩn hai ngày, đã đến lúc phải xuống rồi. Còn anh thì sao? Anh thật sự không đi à?”
Hạ Vân Sâm bình tĩnh thay đổi tư thế ngồi: "Anh chưa nghỉ ngơi nhiều."
Y biết phải nói gì đây? Chẳng lẽ lại nói: "Vợ à, bởi vì hai ngày nay anh quá buông thả, không gian trong xe ngựa lại có hạn, khó lòng "phát huy" hết nên anh vô tình làm trẹo eo của mình rồi" sao? Nhưng là một người đàn ông, y không thể nào nói "không được" được. Y tuyệt đối không cho phép bản thân đang "lâm trận" giữa chừng mà phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Cuối cùng vẫn là Giang Đình phát hiện ra y có “hơi mệt, nên đã săn sóc mà đổi thành lên trên, lúc này y mới thả lỏng thở nhẹ một hơi.
Trước đây y từng nghe quan binh dưới quyền trong Hạ gia quân nói mấy lời thô tục, có người nói mấy tháng trời không gặp được vợ, đến khi được nghỉ phép về thăm gia đình thì hai bên như hổ đói vồ mồi quấn lấy nhau, đại chiến 3 ngày 3 đêm, kim thương bất khuất.
Bây giờ y có thể chứng minh, đây hoàn toàn chỉ là lời đồn nhảm, một đêm thôi là muốn sụm nụ rồi đó! Đúng là thổi phông mài
Nhưng cho dù bị trật eo song vui thích thì vẫn rất hạnh phúc, hai người ở trong xe ngựa suốt hai ngày, gần như không bao giờ bước ra ngoài, ngoại trừ việc tắm rửa và đi vệ sinh.
Giang Đình cuối cùng cũng nói, hôm nay trên xe chán quá, cô muốn cùng Lý Trạch và Khổng Tiêu đi săn, cuối cùng y cũng tìm được cơ hội nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Y muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt "sạc đầy pin, không thể để Giang Đình cảm thấy mình không bằng cô ấy được.
Giang Đình cười nhìn y: "Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-593.html.]
Dứt lời, cô xoay người chuẩn bị xuống xe. Chỉ là, cô đột nhiên quay người lại, sau đó đưa tay ra nhéo nhéo eo Hạ Vân Sâm: "Anh còn trẻ mà eo không được tốt rồi à, Nhiếp chính vương điện hạ hahahaha."
Hạ Vân Sâm: ....'
Hai nha hoàn được lão phu nhân cử tới, một người tên Thính Sương, người kia là Thính Tuyết, đều là những người có năng lực và trung thực. Bọn họ thấy cô đi xuống bèn nhanh chóng chạy đến giúp cô xỏ giày: "Cô nương, người ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Giang Đình vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: "Được, các cô đi lấy hai miếng cao dán trị thương cho thiếu gia đi.
Thính Sương vội vàng hỏi: "Tam thiếu gia làm sao vậy? Vết thương ở đâu ạ?"
Giang Đình không biết cô và Hạ Vân Sâm trong xe" có ai nghe được hay không. Cô mặt dày, nên dù có ai nghe được cũng không sao nhưng Hạ Vân Sâm thì khác, người cô yêu da mặt mỏng, cô vẫn là giữ lại cho y mặt mũi mới được.
"Ta ngủ không yên, lỡ đạp trúng làm thắt lưng anh ấy bầm tím."
Thính Sương và Thính Tuyết: “A..."
Giang Đình mỉm cười cầm dây cương: “Ta đi trước đây.' Cô trở mình leo lên ngựa, nhanh chóng tìm thấy người đi săn cùng cô.
Triệu Khinh Hồng, Khổng Tiêu, Lý Trạch, Tạ Ninh và một nhóm võ tướng đều mặc quân áo dày, cưỡi ngựa, mang theo cung tên và vũ khí, khi nhìn thấy cô đến thì cười lớn: "Giang đại nhân! Cô tới rồi à, sao không thấy Nhiếp chính vương?”
Giang Đình cười nói: "Anh ấy có việc quan trọng cần giải quyết. Đi nào."
Cô chỉ vào ngọn núi cao nhất nói: "Năm trước khi chúng ta đi ngang qua nơi này đã thấy được trên núi có rất nhiều thú hoang, có điều lúc đó đang vội tiến vào Bắc Nhung nên không có thời gian khám phá. Hôm nay chúng ta phải săn nhiêu một chút để mọi người có thêm đồ ăn."
Khu vực này là ngã ba của Bắc Nhung và Đại Dĩnh, vắng vẻ và không có dấu vết của con người ngoại trừ một con đường bị giãm đạp bởi những người thương nhân du lịch.
Đám võ tướng nghe xong đều chuẩn bị tinh thân, háo hức muốn thử.
Cả đoàn người cưỡi ngựa vào núi, buộc ngựa dưới gốc cây, mang theo cung tên rồi chia thành tốp năm tốp ba tiến vào bên trong.
Giang Đình và Tạ Ninh chậm rãi bước đi sau cùng, giống như hai người đang du sơn ngoạn thủy.
Giang Đình vừa đi vừa duỗi người, hít thở không khí trong lành cô đặc trên núi, cô quay đầu nhìn Tạ Ninh nói: "Sao vậy anh Tạ Ninh, có tâm sự gì hả?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh cụp mắt, nói: "Không... AlZzZ...
Anh ta gãi đầu: Được rồi, đúng là có tâm sự ó.'
Giang Đình nói: "Nói ra xem nào, giúp được thì tôi sẽ giúp.'
Tạ Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, cô sắp trở thành nữ đế của Bắc Nhung, còn Tần Quyết và cô nàng Hồi Hộc kia lại bỏ trốn, Khổng Tiêu và Triệu Khinh Hồng chuẩn bị thành thân, Lý Trạch thì sắp trở thành tướng quân, mà tôi... Tôi không biết sau này nên đi đâu nữa."