Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:54:59
Lượt xem: 7
Khổng Tiêu mỉm cười sờ đầu cô ta, Giang Đình lại khoanh tay nói: "Thật ra cũng không đến nỗi tuyệt vọng như cô nghĩ đâu."
Nhã Như dụi dụi mắt: "Sao cơ?”
Giang Đình nhếch môi cười, bất đắc dĩ thở dài, quay người vẫy tay với Tần Quyết: “Anh Tân Quyết, lại đây."
Tần Quyết nghe xong ngẩng đầu, Tạ Ninh đẩy anh ta: "Đi nhanh đi, Giang Đình đang gọi anh kìa.'
Tần Quyết mím môi bước tới, liếc nhìn Nhã Như rồi thu hồi ánh mắt.
Giang Đình nói: "Anh Tần Quyết, Nhã Như và những người khác phải quay trở lại Hồi Hộc. Anh thay tôi đi tiễn nhé, đưa bọn họ an toàn vê đến nơi rồi hãy trở lại."
Nhã Như giật mình, mặt đỏ bừng, ngơ ngác nói: "Thân nữ, việc này... không cần đâu..."
Nhưng Tần Quyết lại rất bình tĩnh, vẻ mặt bình thường nói: “Được, thuộc hạ tuân mệnh."
Nhã Như lúc này không biết để tay chân vào đâu nên chỉ có thể rúc đầu vào cổ làm hình chim cút.
Giang Đình nắm lấy cánh tay Khổng Tiêu, chỉ sang một bên: "Đi thôi."
Khổng Tiêu hiểu ý, hai người mỉm cười nhanh chóng rời đi.
Sau khi Hạ Vân Sâm đưa đoàn người Hạ gia đến biệt viện trong biên thành và thu xếp ổn thỏa, y lập tức cùng với đám người Giang Đình khởi hành lên đường trở lại Bắc Nhung.
Lúc trước khi Hạ Vân Sâm bị người kinh thành bắt đi, Giang Đình vì nóng lòng cứu y nên vội vàng rời khỏi, chi nên Bắc Nhung còn rất nhiều việc phải xử lý. Bây giờ bọn họ trở về, trước tiên sẽ giải quyết xong việc còn dang dở, sau đó lại bận rộn xưng đế và kết hôn.
Hạ phu nhân dẫn mọi người tới cổng thành, cười nói: "Yên tâm, chuyện vương phủ và hôn sự, các con cứ yên tâm giao cho mẹ."
Bà lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc vòng tay quấn khăn tay nặng trịch, đặt vào tay Giang Đình: “Cái này là do bà nội Vân Sâm truyền lại cho ta, bây giờ ta cũng truyền lại cho con dâu, con cất đi. Trên đường đi phải giữ gìn sức khỏe, sau khi đến Bắc Nhung thì nhớ thường xuyên viết thư nhé."
Giang Đình trịnh trọng nhận lấy, cười nói: Cám ơn mẹ.
Hạ phu nhân vui đến phát khóc,ôi chao" vài tiếng rồi mới nước mắt rưng rưng tiễn họ ra xe ngựa.
Đoàn người khởi hành, xe ngựa bắt đầu di chuyển chậm rãi, mùa xuân ở Bắc Nhung vẫn chưa bắt đầu, thời tiết quá lạnh để cưỡi ngựa, vì vậy Giang Đình và những người khác đã đi xe ngựa thay thế.
Cỗ xe được trải đệm giường mềm và dày, giống như một chiếc RV di động nhỏ, Giang Đình tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, kéo rèm ra, nhìn chiếc vòng tay như bảo bối rồi khoe:
"Thấy chưa hả, đây là biểu tượng cho thân phận đấy! Điều này có nghĩa là gia đình anh đã chấp nhận em rồi, về sau nếu anh dám cô phụ em, em sẽ đi tìm bà nội chống lưng."
Hạ Vân Sâm ởi theo cô leo lên xe ngựa, đóng cửa lại kiểm tra không có rò rỉ không khí, sau đó xoay người, chậm rãi nằm bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô từ trên xuống dưới.
"Còn anh thì sao? Em đưa anh cái gì để chứng minh thân phận của anh hửm?”"
Giang Đình quay đầu lại, nheo mắt cười: "Đợi khi trở vê Bắc Nhung em sẽ sai làm một sợi dây chuyên vàng 10 cân cho anh đeo trên cổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-592.html.]
Hạ Vân Sâm: "... Anh không muốn."
"Vậy anh muốn cái gì? Thế cho anh đội kim quan nhé, sau này anh đi đến đâu ở Bắc Nhung người ta cũng biết anh là của em..."
Giang Đình nói một hồi, mới thu chiếc vòng lại, cẩn thận nhét vào trong hộp, sau đó cô cúi xuống, chống khuỷu tay vào cạnh y nói: "Là cái gì của em nhỉ?"
Cô cúi đâu mỉm cười, nhìn chằm chằm Hạ Vân Sâm, đưa tay nhéo cằm y: "Nói cho em biết, anh là gì của em nào?”
Hạ Vân Sâm không dám cử động. Y nhìn thẳng vào mắt Giang Đình, cổ và sau tai bắt đầu đỏ lên rõ rệt.
Nói mới nhớ, trước trận chiến công thủ biên thành năm ngoái, sau khi bọn họ viên phòng cho đến nay, suốt một đường bôn ba qua lại giữa sự sống và cái chết, tiếp theo thì ai nấy đều bị thương nặng. Cuối cùng sau khi hồi phục thì lại bận rộn lên đường trở vê Bắc Nhung, liên tục lên đường, tắm rửa đều bất tiện, lại còn cưỡi ngựa, ngay cả hôn cũng phải lén lút bí mật.
Cho nên tính toán ra thì bọn họ đã hơn nửa năm không có viên phòng rồi.
Hạ Vân Sâm không biết Giang Đình có nhớ cảm giác đó hay không nhưng là một người đàn ông bình thường, ở một mình trong phòng với Giang Đình và ở gần nhau như vậy, y chắc chắn sẽ bắt đầu có những suy nghĩ không trong sáng.
Y nuốt khan, khàn giọng nói: "Vừa rồi lúc em nhận lấy vòng tay, gọi mẹ cũng nhanh ghê nhỉ."
Giang Đình đảo mắt, đưa tay đóng chặt cửa xe, trong xe đột nhiên tối đen.
Cô thả lỏng khuỷu tay, cúi xuống tựa vào n.g.ự.c Hạ Vân Sâm, cười nhẹ nói: "Sao vậy, em không gọi được hửm? Không cho em gọi mẹ sao?"
Hạ Vân Sâm nói: "Nếu em đã gọi như vậy thì, thì... Chính là... Em, em..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Y đang suy nghĩ xưng hô giữa phu quân và tướng công cái nào tốt hơn thì Giang Đình đã lên tiếng: "Anh là nam vợ của em, hiện tại em muốn bắt cóc anh về Bắc Nhung... Làm ấm giường, hehehe.
Hạ Vân Sâm tức giận: 'Em... Giang Đình không cho y cơ hội phản bác, cô chạm vào mặt y, tìm đến môi y và hôn y.
Bên ngoài là hộ vệ và binh lính thân cận canh giữ xe ngựa, phía trước và phía sau có hàng vạn quân Bắc Nhung, bên trong xe là tiếng xe ngựa “kẽo kẹt" đang di chuyển.
Điêu này mang lại cho nụ hôn một kiểu phấn khích vụng trộm khác.
Hạ Vân Sâm choáng váng, toàn thân yếu ớt, tùy ý để Giang Đình muốn làm gì thì làm, vô thức đặt tay lên eo cô.
Giang Đình rời khỏi môi y, thở hổn hển nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu dùng tay cởi cổ áo của y, nói một cách quyến rũ mà không hề ngượng ngùng:
"Chúng ta còn chưa thử qua xe (ngựa) chấn bao giờ nhỉ, đây là cơ hội hiếm có đó..."
Hạ Vân Sâm miễn cưỡng tìm về vài phần lý trí: "Xe ngựa gì chứ?" "Anh đừng lo về nó, sau khi tự thân trải nghiệm thì biết ngay ấy mà..."
*x**
Từ biên thành xuyên qua núi Mạc Kim đến Bắc Nhung phải mất bảy tám ngày, ngồi trên xe ngựa hai ngày, Giang Đình chịu không nỗi, giấy giụa muốn xuống xe.
Hạ Vân Sâm đội cho cô một chiếc mũ lông thỏ có thể che toàn bộ tai và đầu cô, sau đó buộc chặt hai sợi dây phía dưới dưới cằm cô, như vậy, Giang Đình chỉ lộ mỗi khuôn mặt, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy, trông mịn màng trơn bóng cứ như quả trứng kho thiếu xốt ấy.