Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 587
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:54:11
Lượt xem: 4
Hai đội quân tinh nhuệ của Hạ gia quân và Bắc Nhung đều là từ núi thây biển m.á.u đi ra, tướng sĩ Trung Nguyên làm sao bì được với kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, cho dù chỉ có mấy trăm người nhưng mỗi một người lấy 1 chọi 10, vẫn là lực lượng chiến đấu rất mạnh.
Có bọn họ gia nhập với chúng ta, trì hoãn địch nhân đến sáng mai sẽ không khó, đến lúc đó quân chủ lực vừa đến thì chiến tranh sẽ kết thúc.
Mà đêm nay Giang Đình tới cũng không phải là trì hoãn thời gian chút nào, cô là tới đây tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của Du Nghiêu!
Còn Hạ Vân Sâm và những người khác giả vờ ra khỏi kinh thành để tìm kiếm cô, nhưng đó chỉ là sự giả vờ để đám gián điệp ẩn núp trong kinh thành thấy mà thôi.
Không phá thì không xây được, thay vì ở trong thành đợi quân địch tiếp tục tấn công, chỉ bằng mở cổng thành ra tấn công trực diện giành thế chủ động, lấy khí thế nghiên ép đối thủ, sau đó cùng với Hạ gia quân và Bắc Nhung tinh nhuệ tiên hậu giáp kích.
Tiếng còi phản công cuối cùng cũng vang lên.
Sắc mặt Du Nghiêu bây giờ thực sự bắt đầu tái nhợt.
Anh ta ngơ ngác một lúc, phải bám chặt vào bàn mới đứng vững được.
Dường như anh ta nghe thấy chiếc đồng hồ treo trên đầu đang đếm ngược đến cái chết.
Anh ta bắt đầu cười điên cuồng, tiếng cười dữ tợn vang vọng trong doanh trại có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Giang Đình lạnh lùng nói: "Đã đến lúc anh phải lên đường rồi, thượng tá Du." Du Nghiêu buồn bã ngồi xuống, ngồi phịch xuống ghế, cúi đầu cười nói: 'Ừ, đã đến lúc tôi phải lên đường rồi."
Đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn Giang Đình, ánh mắt có chút mơ hồ: "Tôi phải đi rôi sao? Tôi thua rồi ư?"
Kiếp trước mình chưa từng bại trận, kiếp này mình cũng không bại trận, mình chưa từng thua, chưa từng thual!
Vân Mộng Hạ Vũ
Không biết vì sao, Giang Đình cảm thấy Du Nghiêu bây giờ trông hơi thảm hại.
Cô thở dài: "Đúng vậy."
Du Nghiêu đưa tay về phía cô và nói: "Cô biết không? Lời tôi vừa nói còn chưa nói xong.'
Giang Đình cảnh giác nhìn anh ta: "Nói cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-587.html.]
Du Nghiêu nói: “Tôi đã nói là tôi luôn ngưỡng mộ cô. Tôi không muốn trở thành kẻ thù của cô. Cô là người duy nhất tôi biết trên thế giới này..." Anh ta che mặt lại: Nhưng tại sao, tại sao cô lại từ chối tôi, tại sao lại muốn cách xa tôi ngàn dặm chứ?"
Giang Đình im lặng: "Tôi không biết anh nói vậy là có ý gì.
Du Nghiêu nói: "Nhiệm vụ của tôi thất bại, hệ thống sẽ hoàn toàn xóa bỏ tôi khỏi thế giới này."
Anh ta trong tay cầm một vật gì đó, nói: "Đây là cơ hội sống lại tôi còn chưa sử dụng, cũng không thể sử dụng. Tôi và cô quen nhau đã lâu, cho nên tôi cho cô. Hy vọng cô có thể sống tốt đẹp ở thế giới này, cô có thể dùng nó để hồi sinh bất kỳ ai, cho dù là người đã c.h.ế.t nhiều năm. Sau khi đối phương sống lại, hệ thống sẽ tự điều chỉnh ký ức của mọi người."
Giang Đình có chút sửng sốt, trên thế giới này lại có thân kỳ như vậy sao?
Du Nghiêu chân thành nói: "Câm đi, tôi không còn nhiều thời gian nữa." Anh ta cảm thấy lông n.g.ự.c đau nhói, tiếng hò hét g.i.ế.c chóc bên ngoài vang lên, theo tình hình chiến đấu thay đổi, Sự suy tàn của quân phản loạn ngày càng rõ ràng, và thời gian đếm ngược của hệ thống cũng đến gần hơn.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Đình: "Cô không muốn cứu người nhà Hạ gia sao? Cha của Hạ Vân Sâm, đại ca của Hạ Văn Sâm, cô đều có thể cứu."
Như có thứ gì mê hoặc cô, Giang Đình ngơ ngác nghe, từng bước một bước về phía trước, Du Nghiêu dang tay đặt vật đó vào tay Giang Đình.
Máu tươi từ khóe miệng anh ta chảy ra, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, anh ta đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ tay Giang Đình.
"Hahaha-'
Giang Đình bừng tỉnh, lập tức muốn thoát ra nhưng tay Du Nghiêu giống hệ một chiếc kìm sắt. Cô nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, nhận ra Du Nghiêu đã dùng thuật thôi miên đối với côi
Đây là công năng ở thời tận thế mà chỉ có một số người được cải tạo gen đặc biệt mới có, nó có thể thôi miên người khác, để cho người nọ vô tình nghe theo và bị anh ta lợi dụng.
Du Nghiêu từng nói rằng anh ta không kế thừa những kỹ năng từ kiếp trước sau khi xuyên không, hóa ra là anh ta nói dối côi!
Về phần những tướng sĩ điên cuồng dưới sự chỉ huy của anh ta, có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến sự thôi miên này.
Là cô bất cẩn, không nên do dự một chút về cơ hội sống lại, lẽ ra cô nên dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta!
Du Nghiêu là một kẻ điên từ đầu đến cuối!
Du Nghiêu nắm lấy cổ tay Giang Đình, cười hung ác: "Cô cùng tôi xuống địa ngục đi!"
Đột nhiên, một luông ánh sáng vàng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, cơ thể Du Nghiêu co quắp dữ đội, trong tay Giang Đình không có vũ khí cho nên cô chỉ có thể cố gắng bẻ tay anh ta, mà Du Nghiêu thì lại giữ chặt cô bằng cả hai tay, bộc lộ ra sự điên cuồng trước khi chất.