Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 578
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:51:51
Lượt xem: 8
Sau khi Giang Đình b.ắ.n hạ một chiếc tàu lượn khác, cô quay lại nhìn Tần Quyết và nói: "Anh Tân Quyết, anh nghỉ ngơi trước đi. Khinh Hồng, anh ổn không?”
Triệu Khinh Hồng gật đầu: "Tôi còn có thể kiên trì."
Tần Quyết nói: "Tôi cũng còn có thể chịu được.
Giang Đình không đồng ý: "Sắc mặt anh tái mét hết rồi kìa, lui xuống nghỉ ngơi trước ởi.'
Tần Quyết đã sắp không còn sức nữa rồi nhưng anh ta vẫn không muốn buông mũi tên trong tay xuống, thân thủ của anh ta kém hơn những người khác một chút, chỉ có kỹ năng cung tiễn là dùng được, hiện giờ là lúc cần đến anh ta nhất, sao anh ta có thể rút lui cho được? Nếu bớt đi một người, là thêm một quả thuốc nổ có thể rơi, cũng đồng nghĩa có thêm nhiều người dân có thể sẽ chết.
Lúc này, anh ta cảm giác bả vai của mình bị người ta vỗ nhé, phía sau truyên đến một giọng nói trâm thấp: "Đến lượt tôi."
Sau đó cung tên của anh ta dứt khoát bị người ta lấy đi.
Giang Đình và Tân Quyết đều quay lại nhìn, chỉ thấy người mới đến đặt một mũi tên nặng vào dây, duỗi thẳng cánh tay, cánh tay dài và khỏe của y cực kỳ có sức bật, y nheo mắt lại, mũi tên nặng nhanh chóng được b.ắ.n ra... Lại một chiếc tàu lượn thất thủ rơi xuống.
Giang Đình hét lên: 'Hạ Vân Sâm! Tại sao anh lại tới đây!
Hạ Vân Sâm vừa thu hồi ánh mặt lại, vừa từ trong ống tên lấy ra một mũi tên nặng khác, trâm giọng nói: "Em ở đâu, anh cũng sẽ ở đó."
Giang Đình vừa định nói gì đó, Hạ Vân Sâm đã nheo mắt lại, lạnh lùng nhắc nhở cô: "Mau lên, tranh thủ thời gian."
Giang Đình nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chạm vào mũi tên, hai người gần như đồng thời phóng ra mũi tên, đồng thời đánh trúng hai tàu lượn.
Tên khốn Tứ hoàng tử này ngủ đông lâu như vậy, không biết bọn họ đã bí mật chế tạo bao nhiêu quả thuốc nổ rồi. Hơn nữa thuốc nổ của anh ta còn mạnh hơn của Giang Đình. Giang Đình chỉ là chế tạo ra "một chút", còn đằng này... Nó khiến cô cảm thấy rất nặng nê.
Dần dần, trên bầu trời cuối cùng cũng có ít tàu lượn hơn nhưng trước khi mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm, bỗng như nghe thấy có tướng sĩ hét to: "Mọi người mau nhìn kìa! Đó là cái gì! Tất cả vội vàng chạy tới tường thành nhìn về phía xa, chỉ thấy một đội quân đen-to- đông như kiến xuất hiện ở đường chân trời.
"Là phản quân! Phản quân tới!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-578.html.]
"Phản quân tới công thành rồi!"
"Nhanh lên! Thắp lửa hiệu! Thổi kèn —-II
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây kinh thành không có đài lửa hiệu, thậm chí toàn bộ Đại Dĩnh còn không có trường thành chứ đừng nói đến lửa hiệu.
Nhưng ở một kinh thành khổng lồ như vậy, dựa vào cái gì mới có thể đưa tin nhanh chóng được?
Sau đó Giang Đình đã nghĩ đến đài lửa hiệu được ghi trong sử sách.
Cô yêu cầu người ta tạm thời xây dựng một đài lửa hiệu trên thành lâu kinh thành, bức tường thành hình vuông và bảo vệ toàn bộ kinh thành, chỉ cân lửa hiệu được thắp sáng trên thành lâu, bất kể nơi nào trong kinh thành đều có thể nhìn thấy.
Chỉ cần đài lửa hiệu sáng lên, nghĩa là có quân địch đến.
Cùng với ngọn lửa hiệu cao vút trên tòa thành lâu kinh thành là âm thanh kéo dài nặng nề của tù và trống trận vang vọng khắp bầu trời.
Toàn bộ binh lính đã được Giang Đình và các tướng lĩnh khác sắp xếp từ trước, một khi trận chiến bắt đầu, binh lính sẽ nhanh chóng có mặt ở mọi vị trí trên thành lâu.
Mà những tướng sĩ đã thu xếp ổn thỏa cho dân chúng cũng từ bốn phương tám hướng tụ tập hướng vê cổng thành. .
Các tướng sĩ mang một lượng lớn vật tư chiến lược lên thành lâu, bao gồm nhiều loại vũ khí, đá lăn, nước vàng, thực phẩm khô, nước uống và thuốc trị thương. Những mũi tên dùng để b.ắ.n tàu lượn vừa rồi đều được nhặt vê từng cái mội.
Quân địch chỉ mất gân một giờ đồng hô để hành quân ra bên ngoài kinh thành, một đoàn đầu người đen nghịt bên dưới khiến những tướng sĩ thủ thành nhìn thấy mà phát hoảng đến rụt cổ lại.
Quân đồn trú thủ vệ kinh thành bọn họ mặc dù có trách nhiệm nặng nê nhưng mặt khác, do kinh thành luôn nằm ở trung tâm của quốc gia nên không thường xuyên bị người ngoại tộc quấy rối như biên thành, nên hầu như không có cơ hội tham gia chiến tranh.
Đây là lần đầu tiên họ ra chiến trường một cách nghiêm túc.
May mà hiện giờ ngoài quân đồn trú ban đầu và thủ vệ kim giáp ở kinh thành, còn có thêm 20 ngàn quân của đại doanh Tây Bắc cũng đã tham gia, điều này khiến lực lượng phòng thủ kinh thành trở nên đồi dào hơn. Sau mấy ngày tu dưỡng, cuối cùng Lý Trường Hoằng đã có thể xuống giường đi lại, anh ta được binh lính thân cận nâng đỡ, kiên quyết leo lên thành lâu, một tay đập vào tường thành, giận dữ chửi bới: "Con mẹ nó, thằng ch.ó Du Nghiêu lại dám hủy hoại kinh thành ra như thế này!"
Mặc dù Lý Trường Hoằng tự biết bản thân cũng chẳng phải người tốt gì nhưng dù sao anh ta vẫn là người trấn thủ biên quan bao năm, ý niệm bảo vệ dân chúng và thành trì đã khắc sâu vào xương cốt, hơn nữa kinh thành là quê hương của hắn anh, còn có Lý gia ở đây. Khi nhìn thấy người nhà Lý gia bị nổ chết, anh ta hận đến mức chỉ muốn nuốt sống Tứ hoàng tử mà thôi.