Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 557
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:51:14
Lượt xem: 5
Đi Bắc Nhung, đi biên quan, đi thăm phu quân của bà, con trai của bà, cháu chắt cả của bà đang đóng giữ nhiều năm ở đó, đi xem tổ tiên Hạ gia và Hạ gia quân đã ngã xuống, nơi chôn xương máu, những linh hồn bất diệt.
Đi xem vùng đất đã tranh chiến với Đại Dĩnh mấy chục năm, hôm nay lại rơi vào trong tay Giang Đình, triêu đình khốn kiếp, triều đình này mục nát từ gốc rồi.
Trước kia, nhiệm vụ của Hạ gia bọn họ là bảo vệ biên quan, bảo vệ biên thành, bảo vệ con dân Đại Dĩnh không bị móng sắt của Bắc Nhung giẫm nát nhà mình.
Bây giờ thì sao?
Giờ đã trừ được đại học Bắc Nhung, cho dù không có Hạ gia quân, dân chúng biên quan cũng có thể sống thật tốt.
Đây không phải là thứ mà các đời tổ tiên Hạ gia bọn họ theo đuổi sao?
Lão phu nhân đột nhiên che mặt cười ha ha, ánh mắt cũng ươn ưới.
Sao chuyện này lại phát triển thành như vậy?
Vương thất Bắc Nhung đã từng không đội trời chung đột nhiên không còn, bọn họ vẫn trung thành với triều đình mà lại nói bọn họ thông địch phản quốc.
Hạ phu nhân cùng thím an ủi cảm xúc của lão phu nhân, nói: "Mẹ à, mẹ thật sự muốn để Giang Đình đi sao?"
Lão phu nhân khoát tay: “Chuyện đã đến nước này, chỉ có tìm đường sống trong cõi chết."
Bà vẫy tay nói với Giang Đình: "Đứa trẻ này, cháu nắm chắc được mấy phần?" Bà biết thực lực bên trong của Giang Đình chắc chắn sẽ giỏi hơn bề ngoài.
Giang Đình cười vươn ba ngón tay ra: "Ba phần ạ, nhưng mà... Cháu sẽ cố mười phần."
Cô chớp mắt, cụp xuống: "Cho dù chỉ có một phần cháu cũng sẽ đi."
"Đứa trẻ ngoan." Hạ phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt, đưa tay ôm lấy bả vai Giang Đình vỗ nhẹ.
Vì vậy, trong ánh mắt tha thiết của một đám phụ nữ, lúc trời tối Giang Đình bước ra khỏi cửa lớn Hạ gia.
Đám người Triệu Khinh Hồng, Khổng Tiêu dưới sự chỉ dẫn của người Hạ gia, xuất phát từ địa đạo trong thư phòng của Hạ lão tướng quân, lần mò ra khỏi Hạ gia. Bọn họ đi liên hệ với bọn Tân Quyết, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Giang Đình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Giang Đình ra khỏi cửa lớn Hạ gia thì lên xe ngựa rồi lập tức lẫn vào trong bóng đêm, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, giữa trưa bọn họ đến gần thiên lao.
Người tới đón cô nói: "Đến rồi, chúng tôi cần bịt mắt cô lại, mới có thể dẫn cô đi vào.
Giang Đình "Ừ" một tiếng: "Tùy các người.
"Xin hãy tháo thanh kiếm xuống giao cho chúng tôi bảo quản."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-557.html.]
Giang Đình nghe lời làm theo.
Đối phương dùng vải che lại cho cô, rồi tháo vũ khí của cô xuống, lúc này mới cầm lấy cánh tay cô đi vào trong.
Giang Đình chỉ cảm thấy mình đã đi một đoạn đường rất dài, đối phương dường như cố ý muốn cô bị lạc phương hướng, dẫn cô rễ trái rẽ phải.
Cô cũng không vội, bình tĩnh đi theo.
Cuối cùng ngay khi Giang Đình cảm giác đầu óc của mình sắp không đủ dùng nữa thì bọn họ cũng dừng lại.
"Đến rồi, chỉ thăm hỏi mười lăm phút thôi, nhanh lên đấy."
Dứt lời cai ngục đốt một ngọn đèn dầu đặt lên bàn, mở dây xích sắt lớn chỉ nhỏ hơn cánh tay buộc trên cửa lao ra.
Ánh lửa yếu ớt hiện lên, Giang Đình kéo vải xuống, nhìn thấy trong phòng giam kia có một người ngồi đưa lưng về phía cô, bóng lưng người nọ thon gầy còng xuống. Người đó nằm úp sấp mặt trên đùi, áo tù trên người nhiễm máu, trên tay và trên đùi còn treo xích sắt.
Giang Đình híp mắt đánh giá người này, rồi nhìn bốn phía.
"Vào đi!" Cai ngục đẩy Giang Đình một cái, nhét cô vào trong đại lao, sau đó dùng xích sắt nặng nề khóa kỹ cửa lại.
Theo bước chân cai ngục ởi xa, lúc này Giang Đình mới nhẹ giọng gọi: 'Hạ Vân Sâm?"
Đối phương không có phản ứng.
Giang Đình xoa xoa đầu, nói: "Hôm nay không khí trong tù không được thông thoáng, sao em lại có chút choáng váng vậy.'
Giang Đình vừa nói vừa tiến lại gân hai bước, đột nhiên cô hất tay áo, một con d.a.o găm nhỏ dán sát, được che giấu thật tốt trong cánh tay nhỏ, do đó không bị người phát hiện nó đã ở trong tay cô.
Và gân như cùng lúc đó, người quay lưng về phía cô động đậy.
Đối thủ thậm chí không có vẻ gì là sắp chết, trong tay hắn ta xuất hiện một luông ánh sáng lạnh lẽo, trong nháy mắt từ trên mặt đất nổi lên xung phong với Giang Đình.
Giang Đình giơ tay đón được thế công của đối phương.
Hai thanh vũ khí va chạm, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Sau khi thấy rõ mặt đối phương, Giang Đình cười lạnh nói: "Hạ Vân Sâm quả nhiên không ở chỗ đây. Nói đi, anh ấy ở đâu, Tứ hoàng tử ở đâu!"
Kẻ ngụy trang lại có chút ngạc nhiên cảm thụ được cổ tay suýt chút nữa bị Giang Đình đụng đến tê dại, lạnh giọng nói: 'Cô không trúng độc?”
Giang Đình cười khẽ: "Người có thể hạ độc tôi vẫn chưa ra đời đâu."
Kẻ ngụy trang dừng lại, hắn ta vốn tưởng rằng Giang Đình ở trên xe ngựa đã hít phải huân hương có độc, chắc chắn lúc này sẽ choáng váng hoa mắt mới đúng chứ? Ai ngờ ấy vậy mà cô ta đã có phòng bị, không trúng chiêu.