Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 552
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:36:28
Lượt xem: 6
Người của hai bên nhìn nhau, chỉ đánh giá lẫn nhau mà không nói.
Ánh mắt lạnh lùng của lão phu nhân quét qua, dừng lại trên mặt Giang Đình.
Giang Đình hít một hơi, chắp tay khom lưng hành lễ: "Vãn bối Giang Đình, xin bái kiến lão phu nhân."
Cô vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ không cử động, eo luôn cong không hề đứng thẳng.
Hạ Vân Sâm là huyết mạch của Hạ gia, huyết mạch cuối cùng của Hạ gia, từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, song hiện tại lại vì cô mà bị giam cầm.
Tuy rằng thủ phạm là Tứ hoàng tử, nhưng cô cũng không thể thoát khỏi liên can, nếu lão phu nhân muốn mắng hay đánh cô để trút giận, cô cũng sẵn sàng tiếp nhận. Ba người Khổng Tiêu phía sau cô cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể im lặng siết chặt nắm chặt tay.
Một lúc sau, trước sự ngạc nhiên của Giang Đình, lời trách mắng mà cô tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào đó là một giọng nói ân cần dịu dàng.
Mắt lão phu nhân đỏ hoe, bước tới gần cô hai bước, nói:
"Đứa bé này, lại đây, để bà nội nhìn xem.”
Giang Đình theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt lão phu nhân không còn lạnh lùng như trước, bên dưới nét cảm xúc ngụy trang kia có chút buồn bã và hoài niệm.
Điêu này khiến Giang Đình không khỏi nhớ lại khoảng thời gian cô theo Hạ Vân Sâm vào kinh nửa năm trước, khi đó già trẻ Hạ gia đều yêu quý cô, lão phu nhân thì yêu quý cô như thể cháu ruột bị thất lạc ở dân gian vậy. Việc này cũng khiến cô lần đầu tiên được cảm nhận tình yêu gia đình ở dị giới này, thậm chí là trong cuộc đời cô.
Bây giờ, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, gặp lại nhau lại cảm thấy có cảm giác như cảnh còn người mất
Mấy nữ quyến khác của Hạ gia cũng nhìn Giang Đình với ánh mắt tha thiết, nói: “Giang Đình, lại đây, đừng sợ.'
Giang Đình đứng thẳng người, chậm rãi đi vê phía trước.
Lão phu nhân đưa cây gậy đầu rắn cho con dâu bên cạnh, ngẩng đầu lên, run rẩy vuốt ve gương mặt Giang Đình.
Hơi thở của Giang Đình ngưng trệ, khó nhọc thốt ra hai từ: "Bà... Nội..."
Mắt lão phu nhân cay cay, không ngừng nói: "Trở về là tốt rồi, trở vê là tốt rồi."
Vợ anh họ nhanh chóng ra hiệu cho bọn người hầu bỏ vũ khí xuống: "Lùi lại hết đi, là người trong nhà trở vê!" Bọn người hầu hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra Giang Đình sau bộ đồ quấn kín mít chỉ để lộ một khuôn mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-552.html.]
"Thì ra Giang đại nhân đã trở lại!"
Giang Đình chớp mắt cười nói: "Bà nội, hai vị phu nhân, chị dâu, đã nửa năm không gặp. Cháu... cháu rất nhớ mọi người.'
Hạ phu nhân nói: “Đứa bé ngoan, nhanh vào trong nhà đi. Bên ngoài lạnh lắm, vào trong nói chuyện."
Vợ anh họ chào đám người Khổng Tiêu vẫn chưa hiểu rõ việc gì đang xảy ra, nói: "Ba người anh em, đều từ phương bắc tới sao? Mau vào phòng sưởi ấm đi, muốn ăn gì cứ nói với quản gia là được.
Giang Đình quay đầu lại nói: "Mọi người cứ ởi theo trước, lát nữa tôi tới tìm mọi người.'
Thấy Hạ gia không làm khó Giang Đình, đám người Khổng Tiêu mới yên tâm đi theo người hầu đến phòng cho khách.
Lão phu nhân ởi phía trước, Giang Đình đi theo bên cạnh bà, đoàn người đều có chút im lặng, sau khi vào noãn các, mọi người đều cởi bỏ áo khoác nặng nề, người hâu bưng trà và đồ ăn nhẹ vào.
Giang Đình cầm lấy chiếc khăn nóng được người hầu đưa tới lau tay, lúc này mới nói: "Bà nội, sao không thấy đại tướng quân đâu vậy?”
Lão phu nhân nghe vậy dừng lại, quét mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho tất cả người hầu rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy chủ nhân, bà mới thả lỏng, khuôn mặt già nua lộ ra chút mệt mỏi.
Cô nói với Hạ phu nhân: 'Bác gái nói cho cháu biết đi."
Hạ phu nhân gật đầu, lấy một lá thư trong lông n.g.ự.c ra đặt lên bàn rồi nói: "Hiện giờ cha chồng không có ở trong phủ, đã bí mật ra khỏi thành rồi. Chuyện này trừ những người ở đây thì không ai biết cả. Chúng ta phải giả vờ như ống ấy vẫn đang ở trong phủ."
Cho nên vừa rồi đám người lão phu nhân không biết là ai đột nhiên đến thăm, để tránh cho đối phương phát hiện ra đại tướng quân không có ở đây, chỉ có thể nói cho mọi người biết đại tướng quân bị bệnh, rồi đám phụ nữ bọn họ đứng ra ứng đối.
Bất kể dùng cách nào, bọn họ đều phải kìm lại, quyết không cho phép đối phương tiến vào một bước.
Cũng may người tới không phải người trong triều mà là Giang Đình.
Giang Đình nói: 'Mọi người không trách cháu sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ phu nhân nghe vậy, ánh mắt dịu dàng, nói: "Tại sao phải trách cháu? Chúng ta còn phải cảm ơn cháu đồng ý trở về kinh thành nữa đấy."
Vợ anh họ nói: “Đúng vậy, chúng tôi còn phải cảm ơn em vì đã đồng ý trở về kinh thành.
Giang Đình chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Hạ phu nhân đã đẩy bức thư đến trước mặt cô, nói:
"Đây là lá con trai ta đã tự tay viết trên đường về kinh. Người của Thần Uy đại tướng quân giúp đưa vào đây, cháu đọc đi."