Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:36:21
Lượt xem: 10
Tuy ở cổ đại tin tức không linh thông nhưng người cổ đại không hề ngu dốt. Huống hồ uy lực của nó cũng không khủng bố như trong tưởng tượng của mọi người. Mà muốn biến thuốc nổ thành đạn pháo thì cần kỹ thuật càng tinh tiến hơn. Người của Lý Trường Hoằng không thể phá giải nhanh được.
Bây giờ cô lấy thuốc nổ ra để mượn sức Lý Trường Hoằng, cũng thể hiện thành ý của bản thân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả nhiên Lý Trường Hoằng không chống cự được sự hấp dẫn của thuốc nổ, hoặc là nói đàn ông cũng không ngăn cản được sự hấp dẫn của vũ khí, anh ta nhìn chằm chằm quả thuốc nổ không muốn dời mắt.
Anh ta có chút kích động nói: “Thật sự giao cho tôi làm? Cậu không sợ ta tiết lộ công thức ra ngoài sao?" Giang Đình tỏ vẻ không sao cả, nói: “Tùy ý, cũng không khó."
Lý Trường Hoằng: "..."
Giang Đình lại nói: "Hơn nữa ngài chỉ đang làm thuốc nổ, có thể làm thành túi thuốc nổ nhưng muốn trở thành đạn pháo, còn cần mấy bước nữa, mấy bước này tạm thời không thể giao cho ngài.
Lý Trường Hoằng cũng biết sự lợi hại của thuốc nổ, anh ta cân nhắc trong lòng một chút, cắn răng nói: "Túi thuốc nổ thì túi thuốc nổ, nói trước đi, ta hợp tác với cậu, ít nhất cậu cũng phải cam đoan, sau khi chuyện thành công, nhà họ của Lý chúng ta phải được đảm bảo quyền thế địa vị hiện giờ."
"Không thành vấn đề, nếu không tin thì tôi có thể ký giấy cam đoan."
Lý Trường Hoằng cao giọng nói: "Người đâu! Lấy giấy mực đến đây!"
Lính gác nhanh nhẹn đưa giấy bút nghiên mực thượng hạng đến, hai người đều lười chuyển ổ, ký giấy thỏa thuận ngay tại phòng tiếp khách.
Giang Đình đọc, Lý Trường Hoằng viết, làm cho anh ta có loại cảm giác bị sai khiến, nhưng vừa nhìn Giang Đình viết mấy chữ lên giấy Tuyên Thành bên cạnh xấu đến mức trời thần phẫn nộ, anh ta nhìn muốn lòi hai con mắt mới đọc ra, lập tức bác bỏ ngay cảm giác đó.
Anh ta viết xong giấy thỏa thuận rồi lại sao chép ra một bản, hai người ký tên lăn dấu tay, mỗi người giữ một bản.
Giang Đình cười híp mắt bỏ giấy cam đoan vào trong phong thư nhét vào trong ngực: "Vậy cứ như thế đi, hợp tác vui vẻ nha Lý đại nhân, hôm nay tôi xin cáo từ trước, sau này có việc tôi sẽ đưa tin cho ngài.'
Cô lấy ra công thức chữa chế tạo thuốc nổ đặt lên bàn rồi nghênh ngang rời đi. Lý Trường Hoằng nhìn bóng lưng của cô, mắng to trong lòng “Tiểu nhân đắc chí", rồi lại không thể làm gì được Giang Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-548.html.]
Bọn Khổng Tiêu Lý Trạch đang ở bên ngoài chờ Giang Đình, sau khi hai bên hội hợp thì cũng không làm chậm trễ thời gian nữa, cưỡi ngựa đi thẳng đến kinh thành.
Lân này bọn họ bí mật hồi kinh, một đoạn đường ban đầu còn có thể che dấu hành tung, nhưng tới gần dưới chân thiên tử khắp nơi đều là tai mắt, sợ là không giấu được bao lâu nữa, chỉ có thể cố gắng tranh thủ thời gian vào thành.
Kinh thành tháng Mười Hai phủ một màu trắng bạc, nhưng đám người Giang Đình đã ở Bắc Nhung mấy tháng, cộng thêm chạy trong gió tuyết ròng rã mười ngày trời, nên bọn họ không cảm thấy khó chịu lắm, bọn họ vội vã đến dưới chân hoàng thành ngay trong đêm. Chuyến đi này, ngoại trừ Tạ Ninh, những người khác đều có võ nghệ cao cường, nhất là Giang Đình và Nhã Như, người nào người nấy nhạy bén nhanh nhạy, khinh công tuyệt đỉnh, am hiểu dò xét, đến không hình đi không bóng, cho dù thật sự có người phát hiện hành tung của bọn họ, cũng không dám theo dõi bọn họ vượt quá hai dặm.
Nhã Như chủ động đi lên phía trước mở đường, sau đó nhanh chóng quay trở lại nói: "Giang đại nhân, tôi đã thăm dò rồi, người tuân tra trên tường thành cứ cách nửa nén nhang sẽ vòng lại chỗ cũ, nếu chúng ta leo lên tường để vào thành, nhất định sẽ bị phát hiện."
Giang Đình giương mắt nhìn về phía thành lâu lờ mờ hiện ra ánh sáng yếu ớt trong gió tuyết, trầm giọng nói: "Không thể mạo hiểm, đi con đường khác."
Hôm nay Kinh thành canh phòng nghiêm ngặt gấp ba lần bình thường, cố gắng vượt qua tường rào để vào thành, cô và đám người Nhã Như Triệu Khinh Hồng không thành vấn đề, những người khác sẽ rất khó hoàn thành trong vòng nửa nén hương.
Thêm một việc chi bằng bớt một việc, khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Lý Trạch nói: Sư phụ, chúng ta có nên chờ trời sáng mới trà trộn vào không?”
Triệu Khinh Hồng tiếp lời nói: 'Hôm qua chúng tôi đã thăm dò một lượt, hôm nay mặc kệ người ra khỏi thành hay là vào thành, đều phải dừng lại để kiểm tra, xét hành lý và giấy thông hành, chúng ta không có lệnh bài thông hành cũng không có giấy thông hành, rất dễ dàng bị phát hiện."
Lý Trạch gãi gãi đầu: "Ái chà, vậy còn cách nào khác không?"
Tất cả mọi người đều suy tư.
Giang Đình trâm ngâm nói: "Vào thành chỉ có ba con đường trên trời mặt đất và lòng đất, nếu trên trời mặt đất đều không thể thực hiện được, vậy lòng đất thì sao?"
"Dưới lòng đất? Chúng ta phải đào địa đạo sao?”
"Có kịp không?"
"Đào địa đạo cái gì?" Giang Đình cười nói: "Không phải có chỗ sẵn sao, mọi người xuống ngựa theo tôi."